Trương Minh Thụy cũng lập tức có một loại cảm giác mình bị lợi dụng, nhưng nhưng không thể làm gì khác, đành điểm danh từng người, ngoại trừ không dám đọc tên Triệu Hòa Dương cùng với Trần Bình Thái, toàn bộ những người khác đều đọc lên một lần
Đến khi Trương Minh Thụy đọc xong , Đinh Nhị Cẩu mới cầm lấy danh sách, xem Trương Minh Thụy đánh dấu những người vắng mặt ..
-Triệu bí thư… theo danh sách này thì không sai biệt lắm có một nửa không có tới đây làm việc a.
Đinh Nhị Cẩu nhíu mày hỏi.
-Khu đang phát triển từ trước giò thì đến đầu tháng hai mới đi làm, cho nên những người này đều liên lạc không được, có thể qua một vài ngày nữa mới tới , Đinh chủ nhiệm … chẳng lẽ cậu muốn khai trừ hết bọn họ sao?
Nói ra chính là Trần Bình Thái, chẳng khác gì là ông ta thay mặt Triệu Hòa Dương mở miệng . Đinh Nhị Cẩu nhìn vào Trần Bình Thái can thiệp vào nói ra:
-Đầu tháng hai mới đi làm lại? Chuyện này là ngày nghỉ lễ do quốc gia xử lý phê chuẩn đặc cách đấy sao? Còn nếu muốn cứ ở trong nhà mà không tới đây làm việc, vậy tôi đề nghị sau này cũng không cần dùng tới, khu đang phát triển không nuôi người rảnh rỗi, ông thấy có đúng không?
-Đinh chủ nhiệm, hôm nay cậu mới tới, có thể vẫn chưa hiểu được tình huống của khu khai phát, quyết định này của cậu chỉ sợ là không thể chấp hành được, dù sao người đứng đầu nơi đây là Triệu bí thư , chuyện này Triệu bí thư không gật đầu sợ là không thể chấp hành theo được a.
Trần Bình Thái thoáng cái đem Triệu Hòa Dương kéo vào .
Mọi người đều nhìn nhau, cảm thấy hôm nay ai nếu là không đến thật sự là không may rồi, thời điểm trước kia giữa các lãnh đạo mâu thuẫn, tuy cũng không nhỏ, nhưng biểu hiện ra ngoài mặt đều là cười ha hả, chỉ có âm thầm dùng dao găm chọc sau lưng mà thô , nhưng là hôm nay hình như là mặt đối mặt lưỡi lê thọc trực tiếp với nhau rồi. Triệu Hòa Dương trong nội tâm thầm mắng Trần Bình Thái, “ đồ chó hoang “ , ngươi đi rồi , lão tử còn phải ở chỗ này ngồi xổm thêm vài ngày nữa, các ngươi đấu võ mồm lại đem lão tử kéo vào để làm gì? Nhưng cũng hết cách rồi, Trần Bình Thái đem lời nói đến mức này, mình lại im lặng vậy thì đồng nghĩa chấp thuận với lời đề nghị của Đinh Trường Sinh không biết trời cao đất rộng này, nhưng lão cũng không muốn tại lúc mình sắp rời đi lại đắc tội với thằng này, cũng không đáng chấp nhặt với hắn.
-Tôi ủng hộ đề nghị Đinh chủ nhiệm.
Triệu Hòa Dương nói như vậy thì không còn cho Trần Bình Thái có cơ hội khích bác ly gián nữa..
-Vậy được rồi.. Minh Thụy .. anh mang danh sách này lên phòng tài vụ khu đang phát triển thông báo, toàn bộ những người hôm nay không có mặt làm việc, tháng này tạm ngưng tiền lương lại, từng người làm tường trình ghi lại cặn kẽ báo cáo nhanh cho tôi, giải thích cho rõ ràng nguyên nhân không có tới làm việc, còn người nào muốn dời khỏi khu khai phát, thì nơi đây đang bật đèn xanh, mặc kệ người phương nào cũng áp dụng như vậy. Đinh Nhị Cẩu lạnh lùng đối với những người này nói ra.
-Tốt rồi .. Đinh chủ nhiệm, cậu còn có muốn nói gì nữa không?
-Không có.
-Vậy thì tan họp.
Triệu Hòa Dương rốt cục phát ra mệnh lệnh này, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác như trút được gánh nặng .
Đinh Nhị Cẩu dẫn đầu bước ra phòng họp, bởi vì trong túi quần điện thoại đã reo từ lâu rồi, nhưng bởi vì đang họp, cho nên không có tiếp, chính hắn vừa đưa ra quy định, đương nhiên chính mình phải tuân thủ đầu tiên.
Khi Đinh Nhị Cẩu lấy điện thoại di động ra nhìn, đó là một số điện thoại xa lạ, nhưng khi nhìn kỹ, lại cảm thấy hình như là đã nhìn thấy ở nơi nào rồi, bởi vì số đuôi là bốn số chín, những dãy số như vậy thì không gặp nhiều, dựa theo giá trên thị trường thì sim số này ít nhất cũng đáng được một, hai vạn khối tiền. -Xin lỗi là, vị nào gọi điện thoại cho tôi vậy?
Đinh Nhị Cẩu gọi trở về .
-Đinh cục trưởng….À quên không đúng, bây giờ phải gọi cậu là Đinh chủ nhiệm rồi, còn nhớ tôi không?
Một giọng nói trong trẻo của phụ nữ truyền tới bên tai Đinh Nhị Cẩu.
-Là…?
Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy cái giọng nói này rất quen thuộc, nhưng lại không xác định đã nghe qua từ nơi đâu.
-Đinh chủ nhiệm thật là dễ quên a, ngày hôm qua cậu còn uống trà do tôi pha, hôm nay thì đã quên sao?
Linh Chi vừa hưởng thụ lấy Kỳ Trúc Vận xoa bóp lấy bắp chân mình, một bên vừa gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu.
-Há, thì ra là dì a, tìm tôi có việc sao?
Đinh Nhị Cẩu lập tức liền nhớ lại người đàn bà kia nhất cử nhất động cùng với hai đầu lông mày ở bên trong có một chút quý khí pha lẫn nhàn nhạt ưu thương . -Tôi muốn mời Đinh chủ nhiệm uống trà, nếu Đinh chủ nhiệm đồng ý thì tôi rất hân hạnh được đón tiếp a! À… tôi đã không còn ở trong tòa nhà của ông chủ Hoa nữa, lát nữa tôi nhắn tin địa chỉ qua cho cậu.
Linh Chi nói ra câu cuối cùng, giọng nói ngọt ngào vừa đúng, nghe qua điện thoại mà xương cốt của Đinh Nhị Cẩu có chút mềm nhũn .
-Vâng được… chỉ là hiện tại bây giờ thì không được, tôi đang họp, có gì tôi sẽ gọi sau cho dì nhé.
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
………………………………………………………………………………………..
Bữa ăn trưa nay cũng rất đơn giản, bình thường trước đây sau cuộc họp thì ai về chỗ nấy rồi, nhưng hôm nay trong phòng ăn thật không ngờ lại có nhiều như vậy, ngoại trừ một bàn của lãnh đạo khu đang phát triển, những người khác thì dùng tô, bình thường nào có nhiều người như vậy ở đây ăn cơm a, hàng ngày chín giờ thì mới tới làm, mười một giờ thì đã về nhà, buổi chiều cơ bản không có người đến, cho nên trong phòng ăn chủ yếu là vài nhân viên phòng làm việc cùng với con chó trong sân kia ăn mà thôi. Thế nhưng khi trong buổi họp Đinh Nhị Cẩu bão nổi lên, những người này cũng không dám đi về, ai cũng không rõ dính vào rủi ro.
Trần Bình Thái cơm cũng không ăn đã đi, lão thấy mình giờ đã không còn là người của khu khai phát, còn ở lại chỗ này chỉ để cho cấp dưới chế giễu, cho nên sau cuộc họp đơn giản bàn giao sơ sài thoáng cái cùng với Đinh Nhị Cẩu thì liền rời khỏi, Đinh Nhị Cẩu ngồi vào phòng làm việc của Trần Bình Thái.
-Đinh chủ nhiệm, anh xem phòng làm việc này còn thiếu cái gì không?
Trương Minh Thụy hiện tại nghiễm nhiên trở thành chó săn cho Đinh Nhị Cẩu rồi, cho nên phòng làm việc của chủ nhiệm thì Trương Minh Thụy theo sát lấy, hỏi xem có cái gì cần thay đổi, chỉ cần Đinh Nhị Cẩu nói ra, gã liền tranh thủ thời gian xử lý.
-Cái nào thuộc về cá nhân của ông Trần thì anh mang đi ra ngoài, còn lại những thứ khác thì cứ giữ nguyên, quét dọn sạch sẽ là được, còn nữa..đem quy hoạch nắm nay của khu đang phát triển cầm đến cho tôi xem một chút. Đinh Nhị Cẩu ngồi ở trên bàn công tác nói với Trần Bình Thái .
-Quy hoạch? Tôi không nghe nói có quy hoạch của năm nay a ..