-Mẹ …con thấy hay là thôi đi, hắn sẽ không tới đâu, đã trễ thế như thế này mà cũng không có tin tức gì, nhất định là gạt chúng ta rồi.
Tại trong nội thành Hồ Châu, trong một tiểu khu hạng sang của tập đoàn xây dựng Thế Kỷ Cẩm Thành, hai phụ nữ bưng ly cà phê ngồi đối diện tại bên cánh cửa sổ trong gian phòng rộng lớn, đang nhìn xem cảnh đêm bên ngoài, đây là tầng ba mươi ba, là nơi ở của một tiểu khu có tầng cao nhất của thành phố Hồ Châu, tuy bên ngoài vẫn là xuân hàn se lạnh, nhưng trong phòng lại ấm áp mười phần.
Hai nàng đều mặc váy ngủ đơn bạc ở nhà, đi chân trần, ngồi bên cạnh cửa sổ bên dưới là tấm thảm Ba Tư, không cần phải nói, hai người phụ nữ này một là Linh Chi, tên đầy đủ gọi là Vũ Văn Linh Chi, là một dòng họ rất cổ xưa nổi danh, mà thời bây giờ cái họ này cũng không thấy nhiều nữa. Một người khác là con gái của nàng tên Kỳ Trúc Vận , các nàng đang đợi một người, đó là Đinh Nhị Cẩu, vào lúc ban ngày Linh Chi cùng Đinh Nhị Cẩu đã hẹn mời hắn tới uống trà , hắn cũng đã đáp ứng, nhưng đến bây giờ thì không có một tin tức gì về hắn . -Có thể là hắn đã quên, hay là để mẹ gọi điện thoại lại hỏi hắn một chút..
Linh Chi lấy điện thoại di động ra, do dự không biết cú điện thoại này có nên gọi lại hay không.
Nhưng vẫn chưa kịp làm gì, thì đã bị Kỳ Trúc Vận ngồi nơi đối diện giật điện thoại lại.
-Mẹ…có cần phải như làm vậy không? Con thấy thôi đi, chuyện của chúng ta đã xảy ra rồi, giờ cứ nghĩ biện pháp tìm cách đi ra nước ngoài là được, không nhất định cứ phải ở lại trong nước, làm chi cho phí thời gian như vậy?
-Đi ra nước ngoài? Con muốn đi ra nước ngoài thì dễ dàng đi sao? Chúng ta đi ra nước ngoài thi cha của con làm sao bây giờ, Trúc Vận … chúng ta bỏ mặc không quản, không cần biết đến cha con sao, mẹ lo lắng cha của con ở bên trong tù sống không qua được mấy năm thì đã bị hành hạ chết rồi, đây là điều con muốn sao? Linh Chi mặt lạnh lùng nói ra, lúc rời nhà thì Kỳ Trúc Vận mới mười ba, mười bốn tuổi, cho nên khái niệm đối với chuyện trong nhà của nàng đã lãnh đạm phai nhạt nhiều, hơn nữa đối với mấy người trẻ tuổi thời bây giờ, suy tính nhiều nhất là bản thân mình, chứ không phải chú tâm đến người nhà .
-Mẹ … con sai rồi, không phải là con có ý như vậy, mà là chúng ta . . .
Kỳ Trúc Vận muốn giải thích, nhưng càng giải thích, lại càng thấy lời giải thích của mình không thể thực hiện được.
-Được rồi, mẹ không trách con, nhưng vì chuyện cha của con, làm bất cứ chuyện gì cũng đều là đáng giá, mẹ mặc dù chỉ là một người đàn bà, nhưng đạo lý này vẫn là minh bạch đấy, con cũng phải nhớ cho rõ ràng, biết không?
-Mẹ ….con biết rồi.
Kỳ Trúc Vận trong nội tâm thở dài, đưa điện thoại di động trả lại cho Linh Chi. Lần nữa khi nhận được điện thoại của Linh Chi, thì xe của Đinh Nhị Cẩu vừa tiến vào nội thành, tuy uống không ít rượu, nhưng tại nhà của Lương Mãn Độn có uống một hồi trà, cơ bản cũng không sao, cho nên hắn tự mình lái xe trở về nội thành.
-Đinh chủ nhiệm, tôi là Linh Chi, có phải là đã quên chuyện tôi mời cậu uống trà?
Linh Chi lập tức đổi một bộ mặt khác, rất vui vẻ hỏi hắn.
-Hì…làm sao có thể quên chứ, cháu vừa mới vào trong nội thành, một lát nữa thì mới đến, nhưng cháu cảm thấy lúc này uống trà thì cũng đã hơi trễ, sợ đêm khuya uống trà thì không ngủ được…
Đinh Nhị Cẩu treo khẩu vị nói ra.
Hắn chỉ biết Linh Chi là người đàn bà ở trong tòa nhà của Hoa Cẩm Thành, Hoa Cẩm Thành cũng đã phát qua một tin nhắn ngắn, tuy nhiên không nói nhiều, nhưng ý đồ rất rõ ràng, mà Linh Chi cũng đã năm lần bảy lượt mời mình đến gặp mặt, chẳng lẽ đây không phải là Hoa Cẩm Thành bày mưu đặt kế sao? Thấy vậy thì thật đúng là không thể tin được Hoa Cẩm Thành a, nhưng ngẫm lại bộ dáng hấp dẫn của Linh Chi, tuy mang theo một sắc mặt buồn bã yếu ớt, nhưng thật đúng là có một phen hương vị.
-Đinh chủ nhiệm, chỗ này có rất nhiều loại trà, có một loại trà Phổ Nhị dùng để yên giấc đấy, uống loại trà này, thì sẽ có giấc ngủ an ổn…
Linh Chi chân trần bước qua lại trên tấm thảm Ba Tư mềm mại, một bên gọi điện thoại, một sắp xếp bảo Kỳ Trúc Vận thu dọn gọn gàng một chút trong phòng khách bài trí hơi có chút loạn.
-Há…. thật là nhìn không ra, dì Linh Chi thật đúng là biết cách buôn bán a…
Đinh Nhị Cẩu thở dài nói .
- Buôn bán gì a ? Nếu nói như vậy…thì cũng được.. bất quá tôi chỉ buôn bán với một mình Đinh chủ nhiệm mà thôi.
Linh Chi ở trong điện thoại cười yếu ớt nói. -Thôi…được rồi cháu sẽ đến, gặp mặt rồi hãy nói đi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong cúp điện thoại.
Linh Chi cũng nhanh chóng đem điện thoại buông xuống, sắp xếp xong xuôi trong phòng uống trà, đây là do Linh Chi yêu cầu an bài .
Hơn nữa phòng trà là phỏng theo thảm nền Tatami Nhật Bản rất là rộng rãi , đừng nói là uống trà, ngay cả ngủ cũng rất tốt, có thể nói nếu muốn thì ở tại chỗ này làm một chút chuyện gì đó cũng thích hợp .
-Mẹ …con có chút lo lắng…
Kỳ Trúc Vận nói ra .
-Con lo lắng cái gì chứ, cứ đi nấu nước a, lát nữa con trở về phòng, đừng có bước ra ngoài , mẹ một mình ứng phó là được rồi, hơn nữa mục tiêu của hắn cũng không phải là con, chuyện sau này hãy nói đi, mẹ thì già rồi, đối phó không được thời gian mấy năm đâu, chuyện chúng ta bây giờ cần phải làm là bảo vệ cha của con ở trong tù được khỏe mạnh. Linh Chi rất kiên định nói, đúng lúc này ngoài cửa chuông reo .
Kỳ Trúc Vận gật đầu, bước lên trên lầu, còn Linh Chi thì đi ra mở cửa, tuy nàng đi rất chậm, nhưng bộ pháp vững vàng, hình như là từng bước đã đi xuống quyết tâm, đi một bước chính là một cái quyết định .
Là một người đàn bà từng trải , nàng biết rõ đêm nay chỉ cần mình mở ra cánh cửa này là sẽ có hậu quả, mặc dù ở trong tòa nhà của Hoa Cẩm Thành thời gian đã năm năm, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Hoa Cẩm Thành tuy nhiên mỗi lần trong ánh mắt của lão đều có một loại khát vọng thèm khát thân thể nàng khó mà che giấu, nhưng lại chưa từng có động qua với nàng, còn đêm nay thì sao ? Đêm nay chính mình thật chẳng lẽ lại hiến dâng bản thân cho một tên thanh niên trẻ tuổi xa lạ đáng tuổi con của mình sao? Thế nhưng trách nhiệm gia tộc, làm cho nàng không thể không quyết định, đó chính là kéo cửa ra, để cho thằng trẻ tuổi này bước vào, đi vào cuộc sống ở bên trong của nàng…
………………………………………………………………………………………….
-Đinh chủ nhiệm, mau vào trong, bên ngoài lạnh lẻo lắm phải không ?
Linh Chi cắn răng mở cửa phòng ra, khi thấy được trong hành lang Đinh Nhị Cẩu đang đứng, trên người của hắn còn mang theo từng hơi lạnh, không khỏi khiến cho Linh Chi rùng mình một cái.
- Thật xin lỗi, để cho dì chờ lâu như vậy, nếu không phải vì ngưỡng mộ trà đạo của dì, đã khuya muộn cháu cũng không muốn đến, nhưng trở về nhà lại sợ nhớ đến lời hẹn lại ngủ không được thì phiền toái hơn.