Đinh Nhị Cẩu không những là ăn hết người ta, mà còn ăn rất sạch sẽ triệt để, nhưng sự tình của người ta thì chưa có xử lý, bây giờ không nghe điện thoại cũng không phải là một biện pháp, còn nếu nghe thì giải thích như thế naio2 đây?
-Alo có việc sao dì?
Đinh Nhị Cẩu chột dạ hỏi.
-Cũng không có gì, cháu bây giờ rất bận không? Có làm phiền đến cháu không vậy?
Linh Chi cẩn thận hỏi, đồng thời cách xưng hô với hắn cũng đã thân thiết hơn trước..
-Không có .. dì cứ nói đi, chuyện gì?
-À…dì có hầm một cây nhân sâm để tẩm bổ cho cháu, tối nay có muốn tới không ?
Linh Chi nói lời này mặt nàng liền đỏ lên, nàng có cảm giác mình hơi quá mức lộ liễu đối với một tên nhỏ tuổi hơn mình nhiều, cho nên tự thấy rất là ngượng ngùng .
-Ui…là gốc sâm hay vẫn là ngọn sâm vậy a? Đinh Nhị Cẩu chợt nhớ tới Kỳ Trúc Vận con của Linh Chi, cho nên trêu chọc nói
-Vậy cháu thích ăn gốc sâm hay là ngọn sâm còn non?
Linh Chi sắc mặt giận hờn, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng không hề thay đổi, còn Kỳ Trúc Vận ngược lại thì chú ý tới sắc mặt biến hóa của mẹ mình .
-Gốc sâm có hương vị đâm đà, nhưng cháu cũng muốn nếm ngọn sâm non để thử xem ngon ngọt đến đâu, nếu ăn chung cả hai thì càng tốt…
Đinh Nhị Cẩu thông qua điện thoại không nhìn thấy tới sắc mặt của Linh Chi, cho nên vẫn tiếp tục trêu đùa .
-Được a… gốc hay ngọn gì cũng đều có đấy, cháu thích ăn thế nào là do cháu định đoạt, cháu là một tên hỗn đản thì cứ dựa vào bản lãnh của cháu có đủ sức ăn hay không ah.
Linh Chi tuy trong nội tâm có chuẩn bị trước, nhưng vẫn cảm thấy bực bội, đây không phải là kế hoạch tốt của nàng, Đinh Nhị Cẩu thằng này ăn xong lau sạch miệng đến giờ cũng không có tin tức gì, làm cho Linh Chi bắt đầu sốt ruột, vì thế mới gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu .. Tại hệ thống công an ở trên tỉnh, Đinh Nhị Cẩu biết quan viên lớn nhất đương nhiên là Tề Văn Hạ, nhưng người ta là chủ nhiệm (trưởng phòng) tổ chức cán bộ công an, hắn tuy cũng nhận thức người ta, nhưng giao tình lại không có, cho nên không thể mở lời, cuối cùng hắn nghĩ tới nghĩ lui, hay là lại phải làm phiền đến Chu Hồng Kỳ?
-Chị chưa có nhận công tác mới, đang ở nhà đây này.
Chu Hồng Kỳ nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, uể oải trả lời, Đinh Nhị Cẩu lập tức hối hận về cuộc gọi điện thoại này, nhưng không thể không tiếp tục nói.
-Chị có thể giúp em hỏi thăm về một người?
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
-Em nói đi, đang nghe ngóng ai vậy?
Chu Hồng Kỳ hiện tại cả ngày buồn bực ở trong nhà, không có đi đâu, đợi kết quả của bước kế tiếp, cha nàng vẫn chưa có quyết định gì cả, nhưng có một kết quả chắc chắn đã biết trước, đó chính là nàng phải cùng con trai của An Như Sơn kết hôn, mối quan hệ thông gia này là đã định . -Về một người tên Kỳ Phượng Trúc ở tỉnh Trung Bắc, giúp em hỏi thăm một chút, nhìn xem hiện tại đang nhốt ở đâu, có thể đến thăm hỏi được không?
Đinh Nhị Cẩu nói .
-Được rồi … chị sẽ cố gắng, bất quá nếu không thể giúp em được gì ….thì em cũng không nên trách chị đấy.
Chu Hồng Kỳ nói xong thì nước mắt rớt xuống, cuộc sống bây giờ không phải nàng mong muốn, nhưng vì lợi ích của gia tộc, nàng không được làm theo ý của mình, lâu này nàng âm thầm rất thích Đinh Nhị Cẩu, nhưng lúc này đây, là do chính nàng khước từ hắn trước, cho nên nàng có cảm giác là có lỗi với hắn .
Đinh Nhị Cẩu tuy về mặt tình cảm rất hỗn đãn háo sắc, nhưng trong nội tâm của Chu Hồng Kỳ thì hắn vẫn luôn là người rất lý tưởng, hắn bất cần đời đó, rồi lại có thể dốc sức làm được việc, không câu nệ tiểu tiết rồi lại rất là chu đáo cẩn thận tính toán, cho nên Chu Hồng Kỳ một mực chờ đợi hắn, nhưng rồi lại có kết quả không như mình mong muốn . -Đó là việc ngoài ý muốn, em làm sao trách chị chứ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ em trách chị đâu...
Đinh Nhị Cẩu cũng nghe được ý tứ trong lời nói của Chu Hồng Kỳ, cho nên cũng nói có chút mập mờ, để cho Chu Hồng Kỳ vơi bớt nỗi buồn.. .
Thất ra cảm thấy ngượng ngùng thì mới chính là Đinh Nhị Cẩu, Chu Hồng Kỳ đã ra đi thật rồi, vì chuyện tư lợi của mình mà Đinh Nhị Cẩu lại còn tìm đến nàng, đúng ra phương thức tốt nhất là Đinh Nhị Cẩu không nên liên lạc với nàng, để thời gian trôi qua thì sẽ dần dần quên lãng đi.. .
………………………………………………………………………………………..
Lúc này đây mở cửa cho Đinh Nhị Cẩu không phải Linh Chi, mà là Kỳ Trúc Vận , nàng chỉ là ngẩng đầu liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, rồi rất nhanh cúi đầu xuống, để cho Đinh Nhị Cẩu vào trong nhà . Đồng dạng giống như Linh Chi, sau khi đóng cửa lại, nàng ngồi xổm xuống cỡi giày Đinh Nhị Cẩu, giúp Đinh Nhị Cẩu thay đổi đôi dép lê, cũng dáng ngồi xổm xuống giống như hệt mẹ nàng, đương nhiên hắn cũng nhìn thấy cái gò mu nấp bên dưới cái qυầи ɭóŧ bên trong cái váy ở nhà giống như lần trước không sót cái gì, chỉ khác lần này là con gái Kỳ Trúc Vận chứ không phải là mẹ Văn Vũ Linh Chi, cái chết người là cái gò mu lại có hình dáng no tròn to hơn của mẹ nàng dù dáng người lại thanh mảnh hơn, lại làm cho Đinh Nhị Cẩu thêm một lần vô cùng rung động ..
-Cháu đã đến rồi, để dì mang cho cháu chén nước súp sâm..
Chứng kiến Kỳ Trúc Vận đã hoàn thành hết thảy động tác, Linh Chi trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, Đinh Nhị Cẩu đã đưa ra điều kiện, nàng đành phải làm theo.. -Khoan… cháu biết dì đang muốn cái gì ..không cần vội đâu.. trước tiên hãy nói về một chút chuyện chồng của dì đi a.
Đinh Nhị Cẩu đặt mông ngồi lên trên ghế salon, lời nói này của hắn làm cho Linh Chi đỏ mặt, đúng vậy .. chính mình làm bất cứ điều gì, không thể phủ nhận là nàng đang lợi dụng Đinh Nhị Cẩu …
-Như thế nào? Cha của tôi như thế nào rồi?
Linh Chi còn chưa có kịp nói cái gì, thì Kỳ Trúc Vận lại không nén được cơn tức giận, thoáng cái đi đến trước ghế salon ngồi ở bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, sau đó hai tay nắm chặt lấy tay Đinh Nhị Cẩu, dáng vẻ vội vàng, làm cho Linh Chi có chút nhíu mày, nàng đã dạy cho Kỳ Trúc Vận thời gian dài như vậy, mà vẫn còn thiếu kiên nhẫn như vậy.
Đã nói là ăn chung cả ngọn lẫn gốc sâm, Đinh Nhị Cẩu cũng không ngại cái cơ hội này đưa tới trước miệng, thừa cơ nắm lấy bàn tay của Kỳ Trúc Vận, lúc này nàng có muốn rút tay thì đã khó khăn . -Có phải là đã thăm dò được tin tức của hắn?
Linh Chi ngồi đối diện ở trên ghế sa lon, châm một chung trà cho Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Vâng…, không còn ở tỉnh Trung Bắc nữa, đã chuyển đến Thanh Hải rồi.
Đinh Nhị Cẩu thông qua Chu Hồng Kỳ thăm dò được, không biết là nguyên nhân gì, từ trên thượng diện có lệnh thuyên chuyển, đem Kỳ Phượng Trúc từ ngục giam tỉnh Trung Bắc đày đến đệ nhất ngục giam Thanh Hải rồi.
-Thanh Hải? Như thế nào lại đưa đi xa như vậy?
Linh Chi trong lòng thoáng cái rút chặt .
-Cho nên dì cũng không nên quá lo lắng, hiện tại bây giờ có lo lắng thì cũng không có giải quyết được gì, cháu còn thăm dò được thêm một tin tức, dì nói không sai, là có người ám hại chồng của dì, nhưng có điều là dì cũng không có toàn bộ nói thật với cháu..
Đinh Nhị Cẩu dùng sức kéo Kỳ Trúc Vận một cái, đưa nàng ôm đến trong lòng ngực của mình, bàn tay liền vuốt ve lên trên bên ngoài hai bầu vú săn chắc của Kỳ Trúc Vận, động tác của hắn này làm cho Linh Chi tái mặt ...