-Dì vừa mới nói thế lực Lâm gia chủ yếu là tại Tây Bắc, vậy thì Kỳ Phượng Trúc chuyển dời đến Thanh Hải thì rất là phiền toái
Đinh Nhị Cẩu nói.
- Hiện tại Lâm gia làm quan chức vụ cao nhất là Lâm Nhất Đạo, dì đoán chừng hắn đến tỉnh Trung Bắc cũng là vì tiền tài Vũ Văn gia mà tới, vậy hắn đem chồng dì mang về Thanh Hải để làm gì?
Linh Chi không hiểu hỏi .
-Tại vì vụ án nhà dì ở tỉnh Trung Bắc Tỉnh có ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa cháu đoán tại tỉnh Trung Bắc thì Vũ Văn gia cũng còn có chút thế lực, cho nên hắn sợ chẳng may xảy ra chuyện gì, mới đem Kỳ Phượng Trúc chuyển dời đến Tây Bắc, xem ra hắn vẫn không có buông tha nhà dì.
Đinh Nhị Cẩu suy đoán nói .
-Dì biết.. cho nên dì cùng Trúc Vận hiện tại không có người nào để có thể dựa vào, nếu như cháu có thể giúp nhà chúng ta, thì Vũ Văn gia nguyện ý đứng sau lưng làm hậu thuẫn về kinh tế, từ nay về sau, cháu ở đâu, tài lực của Vũ Văn liền ủng hộ đến ở đó. Vũ Văn Linh Chi trịnh trọng cam kết nói .
Vũ Văn Linh Chi nói những lời này làm cho Đinh Nhị Cẩu tim đập thình thịch, so với sắc đẹp của Kỳ Trúc Vận cùng Vũ Văn Linh Chi, thì Đinh Nhị Cẩu càng coi trọng hơn chính là tài lực của Vũ Văn gia, cho nên hắn bắt đầu động tâm rồi.
-Làm hậu thuẫn tài lực cho cháu? Ha ha , con người của cháu lâu nay không có bao nhiêu dã tâm, vẫn luôn thẳng thắng mà làm, không biết Vũ Văn gia có bao nhiêu tài lực, mà dám làm hậu thuẫn tài lực cho cháu vậy?
Đinh Nhị Cẩu tuy nhiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn cũng biết Vũ Văn Linh Chi vừa mới nói, nếu quả là thật thì hắn cũng suy nghĩ giống như Lâm Nhất Đạo vậy, kết hợp được chính trị và kinh thương thành một, như vậy thì mình sau này sẽ không bao giờ lo lắng về vấn đề tài lực nữa rồi.
-Theo dì đoán chừng, không ít hơn tám tỷ, trong đó một nửa tài sản đã ra nước ngoài, nhưng ở trong nước vẫn còn có một nửa, chỉ là do đang lẫn trốn, nên một phân tiền dì cũng không dám động, điều dì lo lắng nhất là bị Lâm Nhất Đạo phát giác ra. Vũ Văn Linh Chi nói.
-Nghe qua thì tiền không phải là ít, nhưng cháu không hiểu, vì cái gì mà dì lại không lựa chọn cùng với Lâm Nhất Đạo hợp tác vậy?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Nếu dì cùng Lâm Nhất Đạo hợp tác, Kỳ Phượng Trúc nhất định sẽ bị gϊếŧ chết, dì không muốn mình làm Phan Kim Liên, còn nữa, dì cũng không muốn Vũ Văn gia từ nay về sau liền bị diệt môn, Vũ Văn gia chúng ta tuy cận đại chỉ là theo nghề kinh doanh , nhưng tổ tiên của Vũ Văn gia đã từng làm qua hoàng đế, Vũ Văn gia là hoàng tộc, tuy nhiên các đời sau sa sút rất nhiều, nhưng trong lòng dì vẫn phải có khí tiết của hoàng tộc, cho nên dì không muốn đem Vũ Văn gia đưa vào tay của Lâm gia, để rồi sau này Lâm gia trở thành gia nô cho bọn họ.
Vũ Văn Linh Chi nói ra .
-Vì vậy dì nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nên hiến thân cho cháu, thậm chí không tiếc cũng để cho Kỳ Trúc Vận cùng với cháu...Chỉ là cháu thấy rất quái lạ , cháu có giá trị lợi dụng lớn như vậy sao? Đinh Nhị Cẩu không hiểu hỏi.
-Dì nhìn người sẽ không sai, tuy dì không đến mức ép cháu sẽ lấy Trúc Vận, nhưng chỉ cần chúng ta có thể hợp tác, có thể để cho Vũ Văn gia sống yên ổn ở trong nước, thì chúng ta đã vô cùng cảm kích, cháu muốn cả hai mẹ con chúng ta cái gì cũng được, chỉ cần cháu có cái năng lực kia.
Vũ Văn Linh Chi khi nói xong lời này, trong ánh mắt tràn đầy quyết đoán ăn thua đủ, lại khiến cho Đinh Nhị Cẩu trong lòng không tránh khỏi suy nghĩ cẩn thận.
-Cháu chỉ là một nhân viên nhà nước nho nhỏ, không có nhiều khả năng lớn, hiện tại bây giờ nhưng quan chức có cái khả năng giúp dì đạt được như vậy còn nhiều, còn rất nhiều, còn hợp tác với cháu, dì không biết là vượt quá tầm tay cháu sao?
-Đinh chủ nhiệm nói rất đúng… vị trí của cháu hiện tại còn thấp đúng không? Vũ Văn Linh Chi ngồi xuống gần bên cạnh Đinh Nhị Cẩu, trên người nàng thoang thoảng bay ra cái mùi vừa thoang thoảng vừa nồng nồng của người đàn bà rất rõ ràng, dù không phải là mùi thơm nhưng khiến cho Đinh Nhị Cẩu cảm giác được mình như muốn trầm mê vào sự sa ngã tính dục, đã hơn một lần cũng như thế này, lần trước khi hắn cảm nhận được cái mùi mùi trên người nàng thì không kềm hãm được bản thân mình .
-Chờ một chút, cái mùi trên người của dì là gì vậy? Có phải là hương liệu kíƈɦ ɖụƈ nào đó, mà dì cố ý bôi trên người?
Đinh Nhị Cẩu khom người ngửi lấy trên người của Vũ Văn Linh Chi hỏi.
Linh Chi thở dài nói ra:
-Cái mùi này là đặc tính riêng trên người của đàn bà Vũ Văn gia, bình thường thì dì phải dùng một ít nước hoa để che dấu cái mùi này đấy, nhưng từ khi chuyển tới nơi này, thì dì không còn dùng đến nước hoa để che giấu nữa… -Còn có chuyện này à, xem ra trong truyền thuyết lịch sử thật sự là có cái mùi kíƈɦ ŧìиɦ như thế này?
Đinh Nhị Cẩu nghi vấn hỏi .
-Việc này hãy nói sau đi, bây giờ đề cập đến nghi vấn của cháu vừa rồi, cháu nói rất đúng, cháu không phải là người cường đại nhất để mà dì hợp tác, nhưng nếu muốn tìm người cường đại, thì dì đâu cần phải có nhiều tính toán chi cho mệt đầu óc, cứ cùng Lâm Nhất Đạo hợp tác là xong rồi, nhưng dì đã nói qua, dì chỉ sợ bị bọn họ ăn sạch đến xương cốt cũng không chừa, nhưng cháu thì không giống với bọn họ, cháu là người chúng ta đến gặp để cùng nhau hợp tác , dì thấy cháu cũng không phải là một người tham tiền, mà chỉ là cũng muốn lợi dụng tài lực của Vũ Văn gia cùng với mối quan hệ nhân mạch lâu nay, dựa vào đó sẽ để cho cháu dễ dàng xây dựng chiến tích, đồng thời chúng ta cũng kiếm tiền, cả hai đều có lợi ích. Đinh Nhị Cẩu gật đầu, lời giải thích như thế cũng rất thích hợp.
-Còn nữa, nếu như quả thật chúng ta đi tìm một cường giả, như mạnh đến mức như thế nào thì mới gọi là là cường giả? Nếu như kẻ đó so với Lâm Nhất Đạo mạnh hơn, thì chút tiền của chúng ta chẳng là gì với họ, người ta sẽ không để ở trong mắt, nhưng nếu kẻ đó so với Lâm Nhất Đạo yếu hơn, thì chúng ta cũng là ăn bữa nay lo bữa mai, lại càng dễ dàng bạo lộ thân phận ra tại trước mặt Lâm Nhất Đạo. Nhưng còn cháu thì còn quá yếu ớt, thâm tàng bất lộ, nếu chưa đụng phải thì không biết là hàng như thế nào, lại cách tỉnh Trung Bắc rất xa, dựa vào đó thì chúng ta hợp tác sẽ không lộ ra sơ hở tý nào, không phải là khu đang phát triển đang cần đầu tư sao? Vũ Văn gia sẽ bỏ ra số tiền này để đầu tư cho cháu, điều kiện tiên quyết là phải lấy được khoản tiền từ nước ngoài kia, tiền trong quốc nội tạm thời không thể động vào. Vũ Văn Linh Chi nói tiếp .
Thông qua đối thoại cùng Vũ Văn Linh Chi lần này, Đinh Nhị Cẩu sâu đậm ý thức được, người đàn bà này thật sự không hề đơn giản, có thể ẩn nhẫn che mắt mọi người qua nhiều năm như vậy, để chờ đợi lựa chọn một người thích hợp để tạo ra cơ hội cho mình, vậy chẳng lẽ mình chính là cái người thích hợp đó sao? Nhưng nhìn trước mắt , hình như đúng là như thế .
-Dì không làm một tổng giám đốc của đại công ty thì rất là đáng tiếc.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Kinh thương thì mãi mãi chỉ là kinh thương, cho dù tài giỏi đến đâu thì cũng không bằng một phần của người làm quan chức, đưa ra bàn cân so sánh thì kinh thương quá yếu đuối so với làm quan chức, cho nên dì mới quyết định, Vũ Văn gia phải đi theo con đường kết hợp với chính trị, bằng không mà nói, chúng ta tiền kiếm được càng nhiều, thì cái chết chỉ đến càng nhanh, bọn họ đợi nuôi cho đến lúc chúng ta mập rồi, thì một đao liền làm thịt là xong…. Vũ Văn Linh Chi nói với Đinh Nhị Cẩu.