- Cẩn thận thì đúng, nhưng quá cẩn thận chỉ sợ ông tìm một đồng bạn hợp tác cũng khó mà tìm được, điều kiện tiên quyết hợp tác là sự tín nhiệm lẫn nhau.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Nói thật .. hiện tại bây giờ tôi không có tín nhiệm bất cứ người phương nào, tôi cùng Triệu Khánh Hổ quen biết nhau hơn mười năm, hắn sở dĩ có ngày hôm nay, là do tôi giúp hắn, điều này chỉ có hai chúng tôi biết rõ, nhưng bây giờ hắn đối đãi với người nhà của tôi như vậy đấy, còn có chuyện khác, Từ Kiều Kiều là thuộc hạ của tôi, cũng là bạn tốt của Hà Tình, theo lời nàng nói, Vệ Hoàng trang tàng ô nạp cấu, có rất nhiều kẻ phạm tội làm việc ở bên trong đó.
-Về chuyện này thì tôi biết, nhưng cái tôi cần chính là chứng cớ, ông có không ? Vừa rồi tôi cũng nói, ông không làm đơn tố cáo, thì trên thượng diện mãi mãi cũng không biết, ông là người trong cuộc mà cũng không dám đứng ra tố cáo, vậy thì làm như thế nào tôi giúp ông được? -Đinh chủ nhiệm, việc gửi đơn tố cáo lên cấp trên thì không có cửa đâu, có nhiều người dân vì chuyện trưng thu đất cùng với việc bồi thường di dời, đều tố cáo có liên quan đến Triệu Khánh Hổ đấy, thì tất cả những lá đơn tố cáo đều thần không biết, quỷ không hay biến mất, đã vậy những người nhà của bọn họ còn bị đe dọa sợ đến mức đến nơi khác mà ở, không dám quay trở lại Hồ Châu, vậy cậu nói tôi có dám không, trong khi con gái của tôi vẫn còn nằm trong tay hắn.
Hà Hồng An nói .
-Còn có việc này sao?
Đinh Nhị Cẩu cau mày hỏi.
-Đơn tố cáo đưa lên, không đến một ngày rất có thể đã về tới trong tay của Triệu Khánh Hổ, đương nhiên, trừ phi là gửi đến Bắc Kinh, còn trên tỉnh là không có cửa..
Hà Hồng An nói .
-Vậy thì trên tỉnh có phải là Triệu Khánh Hổ có mạng lưới quan hệ? Đinh Nhị Cẩu cũng rất muốn biết việc này .
-Uí dà.. nào chỉ là mạng lưới quan hệ a, bản thân Triệu Khánh Hổ đã là uỷ viên hiệp thương của tỉnh, người quen biết rất nhiều, với lại có chuyện cậu có thể không biết, chỗ dựa lớn nhất của Triệu Khánh Hổ thật ra đó là chủ nhiệm tổ chức cán bộ tỉnh ủy Ấn Thiên Hoa, chuyện này chắc là cậu chưa từng nghe chứ ?
Hà Hồng An nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra .
-Ấn …Thiên Hoa?
Đinh Nhị Cẩu lắp bắp kinh hãi, Ấn Thiên Hoa là người của bên phía Trọng Hãi, làm sao lại cùng Triệu Khánh Hổ có dính líu quan hệ đâu này, chuyện này nếu là thật sự, e rằng sẽ vô cùng phức tạp .
-Ừ, chuyện này che giấu rất kín đáo, tôi cũng chỉ là tình cờ ngẫu nhiên biết đến, hơn nữa Ấn Thiên Hoa cùng Triệu Khánh Hổ có mối quan hệ không tầm thường , tôi đã biết những chuyện này, cho nên nếu muốn thông qua cách dùng bên tư pháp giải quyết Triệu Khánh Hổ, đó là điều không thể nào. Hà Hồng An nói.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu lập tức có kịp phản ứng, Hà Hồng An vẫn luôn cùng mình thảo luận đến vấn đề của Triệu Khánh Hổ, nếu như mình vẫn còn là phó cục trưởng cục công an thành phố, Hà Hồng An nói với mình những sự tình này còn có chút đạo lý, có thể giải thích là ông ta báo cáo với mình về tình tiết vụ án, nhưng bây giờ mình đâu còn là cục phó công an, Hà Hồng An còn nói với hắn những việc này, đây là ý gì chứ?
-Giám đốc Hà, tôi có chuyện không rõ, ông và Triệu Khánh Hổ nguyên lai trước đây cũng có mối quan hệ không tệ, tại sao lại bỗng nhiên trở mặt vậy?
-Ai …chuyện này đều là do sai lần cũa tôi, vi lòng quá tham, lúc ấy Triệu Khánh Hổ vay tiền có một số vấn đề không hợp lệ, nhưng tôi vì muốn mau chóng lập ra thành tích, nên cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua đem tiền của ngân hàng giải ngân cho hắn, tuy sau này những số tiền này đều đã thu hồi lại rồi, nhưng tôi lại bị Triệu Khánh nắm lấy sự sai sót này của tôi làm tay cầm, một mực uy hϊếp tôi sẽ đem những chuyện này tố cáo lên cho lên cấp trên, hết cách rồi, về sau có rất nhiều khoản tiền thủ tục không thích hợp, tuy nhiên thấy cũng không có tạo thành phiền toái gì nên tôi lại giải ngân cho hắn, nhưng vì chuyện này vẫn luôn là tâm kết của tôi, càng về sau thì là bởi vì con gái của tôi, lúc Hà Tình kết hôn thì cậu cũng có đi, lúc ấy nếu không nhờ cậu lôi kéo nàng, chỉ sợ nàng hiện tại cũng chết rồi, hiện tại lại . . . Ai .. không nói nữa.. Hà Hồng An rút một cái khăn giấy lau lấy một chút hốc mắt của mình.
- Nhưng tôi bây giờ chỉ là chủ nhiệm khu khai phát, không phải là cục phó công an thành phố, ông cùng tôi nói những chuyện...này, tôi sợ là cũng không giúp được gì cho ông..
Đinh Nhị Cẩu nói, nhưng trong lòng suy nghĩ, đợi tí nữa Hoa Cẩm Thành sẽ đến, như vậy hiện tại bây giờ có thể đàm luận điều kiện rồi…
-Đinh chủ nhiệm ..tôi tìm tới cậu không phải là bởi vì cậu có làm cục phó công an hay không còn, mà là bởi vì đây là con gái của tôi cố ý yêu cầu tôi tìm cho bằng được cậu đấy, thật ra thì tôi và cậu cũng không quen biết đúng không? Cho nên những bí mật này tôi cũng không có khả năng nói với cậu đâu, nhưng vì Hà Tình chỉ tín nhiệm cậu, còn bất cứ người khác nào, nàng cũng không tin.
-Tín nhiệm tôi? Đinh Nhị Cẩu cười khổ, số lần hắn và Hà Tình gặp mặt không cao hơn ba lần, làm sao biết hắn thế nào mà lại tín nhiệm hắn đây này? Không cần phải suy đoán, đây cũng là từ cái miệng của cô gái Từ Kiều Kiều kia mà ra đấy…
-Đúng vậy… Hà Tình có nói, nếu có thể thì lúc nàng sinh con tại bệnh viện muốn gặp mặt cậu, có chuyện trọng yếu sẽ nói, còn bây giờ thì rất bất tiện a.
Hà Hồng An thở dài, rót cho Đinh Nhị Cẩu đầy một chung trà nói ra:
-Đinh chủ nhiệm , đại ân không lời nào cảm tạ hết được, mau làm ơn cứu con gái của tôi ..
Sau đó hai tay đưa chung trà cho Đinh Nhị Cẩu .
Đinh Nhị Cẩu liếc mắt nhìn ông ta, cũng là thở dài, nếu không phải nghĩ đến ra mặt báo thù giùm cho Lan Hiểu San, hắn cũng không muốn cùng với Triệu Khánh Hổ có cái gì xung đột chính diện, nhưng cũng hết cách rồi, như vậy việc trực diện xung đột sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt, bây giờ đáp ứng giúp Hà Hồng An, kỳ thật cũng là đang giúp cho mình. -Được rồi , tôi sẽ hết sức nỗ lực, sau này tạm thời ông cũng cũng đừng có gặp mặt tôi nữa, miễn cho bị Triệu Khánh Hổ phát giác ra được, nhưng tôi cũng muốn ông muốn giúp cho tôi một việc.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Đinh chủ nhiệm ..cậu cứ nói, việc gì có thể, tôi khẳng định sẽ xử lý.
Thấy Đinh Nhị Cẩu đồng ý hỗ trợ , Hà Hồng An cuối cùng cũng lộ ra bộ dáng vui mừng .
-Tôi có người bằng hữu muốn vay tiến ngân hàng, hy vọng ông giúp đỡ một chút.
Đinh Nhị Cẩu nói ra
-Cho vay?"
Hà Hồng An nghe xong lại là cho vay, trong lòng lập tức liền có cảm giác nặng nề ...
-Tôi chỉ phụ trách dẫn tiến mà thôi, còn chuyện vay tiền cụ thể như thế nào, tôi không có trộn vào đâu, cho nên có thể cho vay hay là không cho vay, hoặc vay như thế nào, trả thế nào, thế chấp như thế nào, ông là người chuyên nghiệp, chuyện này tôi không cần múa rìu qua mắt thợ a. Đinh Nhị Cẩu nói ra .
-Vậy người bằng hữu này là . . .
-Hoa Cẩm Thành, kinh doanh xây dựng địa ốc của thành phố chúng ta, tôi cũng nói thật, ông ta vay là vì cần cung cấp tiền xây dựng kiến thiêt hạ tầng của khu đang phát triển, các người có lẽ cũng đã từng quen biết, tốt nhất là dùng đất đai hoặc là phòng ốc mà Hoa Cẩm Thành đã xây xong làm thế chấp, miễn để cho Hoa Cẩm Thành đánh lừa ông .
Đinh Nhị Cẩu dặn dò
Nghe được Đinh Nhị Cẩu nói như thế, trong lòng của Hà Hồng An thoáng cái thấy dễ dàng hơn, vậy là không phải Đinh Nhị Cẩu áp lên cho một đối tượng vay tiền không thích hợp, còn Hoa Cẩm Thành, thì ông biết rõ, tại thành phố Hồ Châu, ngoại trừ Triệu Khánh Hổ thì Hoa Cẩm Thành cũng thuộc dạng có tiền, nên cho hắn vay khoản tiền cũng không thành vấn đề… Nhưng cũng giống như là Đinh Nhị Cẩu nói vậy, cái gì cần thế chấp thì phải thế chấp, cái gì nên đảm bảo thì phải đảm bảo, điểm ấy không thể thiếu được, đây là quy định .