Lúc mới bắt đầu Trọng Hãi thật đúng là không phản ứng kịp Đinh Nhị Cẩu nói tới ai, nhưng khi hắn nói chị dâu trước đây, thì Trọng Hãi giật mình đã hiểu được Đinh Nhị Cẩu muốn nhắc đến ai rồi.
- Trường Sinh, tôi phát hiện bây giờ cậu cũng dần dần hay quan trong hóa vấn đề a, việc này là chuyện tốt, khu đang phát triển của cậu xơ xác hoang lương, xí nghiệp nào muốn đến mà cậu không mừng rỡ, cô ấy muốn đến bỏ tiền ra đầu tư nhà máy là chuyện tốt rồi, cùng tôi đâu có quan hệ gì, khu khai phát này cũng không phải là của tôi.
Trọng Hãi bĩu môi nói .
-Vậy không được đâu, em cần phải được sự đồng ý của anh, thì em mới dám gật đầu..
-Um…việc này bây giờ không có quan hệ gì với tôi, cậu thích làm sao thì cứ tính thế đó. Trọng Hãi thoải mái nói ra .
-Vậy thì em sẽ đáp ứng cho chị dâu, lãnh đạo…. anh cũng thông cảm giùm cho em, em bây giờ thật sự là nghèo rớt mồng tơi nên ai đến đầu tư cũng cần hết…
-Nói đi nói lại không có quan hệ gì với tôi, cậu nghe không hiểu ah.
Trọng Hãi ngồi ở Đinh Nhị Cẩu ghế đằng sau, ông nhấc chân lên đạp lên phía sau chỗ ngồi Đinh Nhị Cẩu một cước, lúc này mới khiến Đinh Nhị Cẩu câm miệng.
Đinh Nhị Cẩu không có ăn cơm cùng với Trọng Hãi, nếu sự tình đã mở ra rồi, thì hai mọi người giờ đều có chuyện phải làm, Trọng Hãi nhất định là phải tranh thủ thời gian liên hệ với Trọng Phong Dương, trao đổi về chuyện của Ấn Thiên Hoa.
Còn Đinh Nhị Cẩu thì là tranh thủ thời gian liên hệ cùng Tạ Phương Quỳnh.
-Chị Tạ có khỏe không, em là Đinh Trường Sinh đây .... Đinh Nhị Cẩu biết bởi vì chuyện của Lưu Hương Lê, nên Tạ Phương Quỳnh đối với Đinh Nhị Cẩu không có cảm tình mấy, chiều ngược lại thì Tạ Phương Quỳnh cùng với Lưu Hương Lê lại có mối quan hệ rất tốt, không phải là tốt bình thường, mà tốt trên cả mức bạn bè tựa như là tình nhân vậy… cho nên đến bây giờ về phần hai người này có còn giữ loại quan hệ đó hay không thì Đinh Nhị Cẩu cũng không biết.
-Chào em.. có việc gì hay không ? Nói nhanh chị đang có việc…
Quả nhiên, Tạ Phương Quỳnh vẫn là không lạnh không nhạt, chẳng thay đổi chút nào
-Chị Tạ à … nếu chị không thích nói chuyện với em, thì em không tiện để nói chuyện này ..
Đinh Nhị Cẩu ở trong điện thoại cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình cho thật êm dịu, nhưng hình như đối với Tạ Phương Quỳnh cũng không có tác dụng gì. -Vậy thì thôi vậy, chị đang vội, cúp máy đây nhé, chờ em khi nào cảm thấy có thể nói được rồi tính sau.
Tạ Phương Quỳnh nói xong liền cúp điện thoại .
Tạ Phương Quỳnh đối xử như vậy khiến cho Đinh Nhị Cẩu không kịp phản ứng gì cả, người đàn bà này như thế nào lại quái Tạ Phương Quỳnh, đã rất lâu không có liên hệ qua, giờ chẳng thất có chút nhiệt tình nào cả, có thể lãnh đạm đến mức độ này, hắn suy nghĩ mình ngoại trừ là làm thư ký cho Trọng Hãi một thời gian, ngoài ra đâu có làm gì để mà đắc tội với nàng ah.
Đinh Nhị Cẩu lại gọi điện thoại cho Lưu Hương Lê, hắn muốn hỏi thăm một chút về tình huống của Tạ Phương Quỳnh..
- Hiện tại Phương Quỳnh chịu áp lực rất lớn, đã rất lâu chị ấy không có tới Hải Dương rồi, hình như là vẫn luôn ở Kinh Sơn, nàng bắt đầu tiếp nhận xí nghiệp của gia tộc, trong lúc bây giờ ngành sản xuất sắt thép lại không tốt lắm, cho nên tính tình bị ảnh hưởng cũng là bình thường . Lưu Hương Lê ở trong điện thoại nói ra .
-Há..vậy mà em tưởng chị với chị ấy có xào xáo chứ..
Đinh Nhị Cẩu trêu chọc nói .
-Phi … trong mồm chó không mọc ra ngà voi, chúng ta là hạng người như vậy sao? Lúc nào cũng vậy, không biết em đang suy nghĩ cái gì.
Lưu Hương Lê bị Đinh Nhị Cẩu nói trúng tâm sự, cho nên biểu hiện lộ ra chút ít cảm xúc.
-Em nhớ chị lắm, rút bớt thời gian tới Hồ Châu một chuyến đi, em bây giờ đang làm chủ nhiệm khu khai phát, muốn rời khỏi Hồ Châu phải xin nghỉ phép phiền toái lắm..
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Từ từ đi, đứa bé còn quá nhỏ, chị không muốn mang nó đi xa nhà, sợ nó mệt mỏi đấy.
Lưu Hương Lê vừa nói điện thoại, vừa ôm đứa bé gái nói ra .
-Vậy bất cứ khi nào chị muốn đến đây,thì cứ gọi điện thoại, em cho người đi đón ..
Đinh Nhị Cẩu cũng không có miễn cưỡng nàng, hắn cũng biết rõ, bây giờ ở trong lòng của Lưu Hương Lê, mình đã không còn nằm ở vị trí thứ nhất rồi, hiện tại vị trí thứ nhất chí là đứa bé gái kia… Nói xong diện thoại với Lưu Hương Lê, Đinh Nhị Cẩu thấy mình cần phải đi đến Kinh Sơn một chuyến, tìm gặp Tạ Phương Quỳnh, hắn cũng biết kinh tế ngành sắt thép sản xuất đang bị đình trệ, nhưng đây cũng là một cái cơ hội, nếu như có thể thuyết phục Tạ Phương Quỳnh đầu tư một ít ngành sản xuất có liên quan đến sắt thép, hoặc là dùng tài chính nhàn rỗi của xí nghiệp sắt thép đến khu khai phát Hồ Châu đầu tư, thì đây cũng là một con đường, nhưng những chuyện như thế này ở trong điện thoại trao đổi qua một câu hai câu thì nói không được rõ ràng .
Việc này không được chậm trễ, nên hắn gọi điện thoại cho bí thư Triệu Hòa Dương, sau đó lại gọi điện thoại cho bí thư thành ủy Thạch Aí Quốc, xin phép nghỉ để đi đến Kinh Sơn .
-Tạ gia ? Cháu cũng nhận thức người Tạ gia sao? Thạch Aí Quốc cũng bị bất ngờ.
-Bí thư .. Tạ gia trước kia cùng Trọng Gia là thân gia, có chuyện chắc chú không biết, vơ cũ của Trọng Hãi hiện tại bắt đầu tiếp quản ngành sắt thép của Tạ thị, nên cháu muốn đi thử thời vận.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Ồ ….nhưng việc này Trọng Hãi có biết không? Coi chừng có chuyện a, dù sao quan hệ của hai nhà bọn họ hiện tại không tốt lắm.
Thạch Aí Quốc lo lắng nói .
-Cháu đã báo cáo qua Trọng cục trưởng, ông ấy không có ý kiến, đồng thời cũng có nói chuyện liên quan đến Tạ gia là chuyện đã qua rồi, nên ông ta không muốn liên quan đến việc này, nên cũng chỉ có thể là tự chính cháu đi một mình đến đó mà thôi..
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Vậy thì tốt, cháu cũng cẩn thận một chút nếu cháu có thế thuyết phục Tạ gia đến Hồ Châu chúng ta đầu tư, thì năng lực của cháu đã chứng minh, sẽ khiến cho những người còn hoài nghi cháu câm miệng, chuyện này tốt nhất là thúc đẩy cho xong trước khi Lâm Xuân Hiểu đến nhậm chức, được vậy thì uy tín của cháu tại khu khai phát sẽ càng thêm vững chắc. Thạch Aí Quốc nhấn mạnh nói ra .
-Bí thư …cháu biết, cháu sẽ cố làm hết sức ..
Đinh Nhị Cẩu đáp .
Thạch Aí Quốc cũng nhìn ra ý đồ của La Bàn Hạ, cho nên đối với chuyện bổ nhiệm nhân sự canh cánh trong lòng, nhưng ông đã sai lầm khi không ngờ lại có khả năng La Bàn Hạ cùng Để Khôn Thành liên thủ, cho nên làm cho Cố Thanh Sơn trong buổi họp thường ủy vừa rồi thất bại thật thê thảm, nhưng chính cái điều này cũng đồng nghĩa với việc uy tín của Thạch Aí Quốc nhận lấy sự khiêu chiến, mà người khiêu chiến này không là ai khác, chính là kẻ đi đến Hồ Châu lâu nay một mực bảo trì im hơi lặng tiếng La Bàn Hạ, lần này ông ta xuất thủ đã đại hoạch toàn thắng.
Cho nên bây giờ Thạch Aí Quốc đối với La Bàn Hạ rất là kiêng kị, kết quả là người của huyện Hải Dương hoàn toàn chiếm lĩnh khu đang phát triển của Hồ Châu , bởi vì Đinh Nhị Cẩu cũng vừa nghe nói, Hồ Giai Giai cũng sẽ tới đây .