-Này…cha chị nói chị dẫn em đi dạo, chị đem em kéo đến nơi này làm cái gì, chỗ gì mà vắng lặng tiêu điều như vậy a, đây cũng không phải là núi đúng nghĩa nữa, núi gì mà trơ trụi thấy gớm...
Đinh Nhị Cẩu xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt là một mảnh hoang vu , đối diện đỉnh là một dãy núi nhưng hình như đã bị khai phá tan hoang rồi..
-Nơi này chính là nơi khai thác quặng sắt của Tạ thị, theo dự đoán, cao lắm là thêm một năm, cái mỏ sắt này sẽ cạn hết, dãy núi quặng này đã chứng kiến tập đoàn sắt thép Tạ thị từ thuở ban đầu con non trẻ cho đến khi lớn mạnh như bây giờ, chỉ là bây giờ, sắt thép Tạ thị bắt đầu đi xuống dốc rồi.
Tạ Phương Quỳnh có chút thương cảm nói .
-Nhìn nơi này giờ giống như bãi tha ma vậy, bị tàn phá lợi hại như vậy. Đinh Nhị Cẩu bĩu môi nói .
-Em nói cái gì?
Tạ Phương Quỳnh lườm Đinh Nhị Cẩu hỏi.
-Em muốn nói cái chỗ này sau này cứ bỏ mặc thế này sao? Sắt thép Tạ thị cũng quá độc ác đi, nếu tiếp tục như thế này, nơi đây chẳng phải là hoang tàn tan nát chẳng còn gì cả….
-Đây cũng là vấn đề khó xử của sắt thép Tạ thị, trước đấy thì mấy đời quan viên bản địa nể tình mặt mũi của sắt thép Tạ thị đã có cống hiến mang lại nguồn thu thuế rất lớn, nên còn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ thị trường sắt thép trong nước không còn được tốt lắm, cho nên bên chính quyền cũng không còn giúp đỡ sắt thép Tạ thị nữa, hơn nữa cái chỗ này, nếu tập đoàn sắt thép Tạ thị sau khi ngưng khái thác thì phải xanh hoá trồng rừng lại, đây cũng là một số tiền lớn phải bỏ ra.. Tạ Phương Quỳnh ưu sầu nói ra .
-Ha ha …phải vậy thôi, như vậy đây là muốn sắt thép Tạ thị đem tiền kiếm được phải nôn ra bớt lại, cái công trình trồng rừng này chắc không dưới một tỉ nguyên tiền đâu..
Đinh Nhị Cẩu nhìn quanh diện tích nói ra .
-Đúng vậy a, cha chị đang cân đối lại chuyện này, nhưng thái độ thành phố rất kiên quyết, chị thấy là không có chỗ thương lượng rồi.
-Có thể lý giải được, đây là thủ đoạn quen dùng của bọn họ, lúc nhà chị phát triển tốt, bọn họ sẽ che chở cho nhà chị, đó là bởi vì có thể thu được nhiều thuế từ nhà chị, nhưng đến lúc thấy nhà chị không còn ổn nữa, thì sẽ thừa dịp nhà chị bệnh mà đòi mạng, làm như vậy bọn họ lại còn được mang tiếng là trả lại cho dân chúng một cái công đạo…
Đinh Nhị Cẩu lý giải cách làm của quan viên Kinh Sơn. -Có phải là ai làm quan cũng đều hư hỏng tính toán theo kiểu như vậy phải không?
Tạ Phương Quỳnh xoay mặt trừng mắt Đinh Nhị Cẩu, ánh mắt rất hung ác , tựa như Đinh Nhị Cẩu trả lời mà không tốt thì sẽ đem hắn đẩy xuống vực núi vậy.
-Không xấu thì sao làm quan được chứ, chị không biết làm quan là phải có hai cái cửa, một cái là nói chuyện lương thiện, một cái khác đương nhiên là ăn thịt người.
Đinh Nhị Cẩu nhìn Tạ Phương Quỳnh rồi nói .
-Cho nên vì như thế nên chị đã cùng cha thương lượng, quặng sắt Kinh Sơn xem như là đã xong, không thể làm tiếp được rồi, bây giờ lợi nhuận chỉ còn là kiếm gì khác đầu tư, tiền cũng tới nhanh hơn, với lại cũng không cần cùng với cái đám vương bát đản kia qua lại liên hệ, cũng sẽ bớt lo hơn….
-Chị sai rồi, làm đầu tư cũng đâu là chuyện dễ dàng như vậy, hơn nữa, nhà chị không làm sắt thép thì có thể làm cái gì khác đây chứ, ví dụ vẫn có thể chuyển qua chế tạo linh kiện bằng sắt thép, các ông chủ lớn như nhà chị, nếu như ai cũng chỉ thấy cái lợi ích trước mắt là thấy cái gì có lời thì bỏ tiền đầu tư để nhanh kiếm tiền, mà không chịu làm về công nghiệp, thì quốc gia làm sao mà có tiền đồ, nhà chị phải có chút ý thức phải có trách nhiệm với xã hội chứ? -Cái rắm ý thức trách nhiệm, các ngươi đối với nhà chúng ta có trách nhiệm sao? Dựa vào cái gì để mà chúng ta phải tận lực có trách nhiệm với các ngươi?
Tạ Phương Quỳnh không để ý tới luận điệu Đinh Nhị Cẩu, từng bước trơn trượt đi xuống chân núi, Đinh Nhị Cẩu theo thật sát sau lưng nàng .
Đây là một chỗ sườn núi nhỏ không có gì nguy hiểm, nhưng bởi vì bị khai thác lâu nay, khắp nơi đều là đất đá bị đào bới nằm loạn ra trên mặt đất, sơ ý một chút thì dễ dàng bị té ngã bị thương, cho nên Đinh Nhị Cẩu theo thật sát Tạ Phương Quỳnh sau lưng, hắn sợ nàng bị vấp đá..
-Đến Hồ Châu đi, chị là một nhân tài về kinh doanh, không làm về công nghiệp thì cũng đáng tiếc, không phải là em xem thường chị, chuyển qua chuyên làm đầu tư, thì không phải là thế mạnh của chị, bất quá nếu quả thật chị muốn như vậy, em có thể giới thiệu cho chị một người, đến lúc đó các người trao đổi tâm sự . -Ai vậy? Làm chuyên về đầu tư?
Tạ Phương Quỳnh hỏi.
-Vâng… tổng giám đốc Dương Phụng Tê của tập đoàn đầu tư Bàn Thạch, chị có hứng thú không?
-Đầu tư Bàn Thạch? Em thật sự biết cô ấy sao?
Tạ Phương Quỳnh kinh hỉ, quay đầu lại tới muốn tới gần Đinh Nhị Cẩu để hỏi thêm, không có chú ý dưới chân, thoáng cái bị hụt chân, té nhào vào trong ngực Đinh Nhị Cẩu, nếu Đinh Nhị Cẩu không phản ứng nhanh, lần này Tạ Phương Quỳnh có thể bị té dập đầu … .
-Ai ui…. đau chết mất.
Đinh Nhị Cẩu chậm rãi ngồi xổm xuống, đem Tạ Phương Quỳnh ngồi trên mặt đất quan sát cổ chân của nàng.
-Hình như là bị trật rồi, làm sao bây giờ? Bằng không để em giúp chị xem thử một chút, để lâu sợ là bị ảnh hưởng còn trầm trọng hơn.
Đinh Nhị Cẩu nói.
-Đừng đau lắm… cứ đem chị về xe, đi tìm thầy thuốc a. Tạ Phương Quỳnh đau đến nước mắt muốn rớt xuống.
-Tìm thầy thuốc ở đâu bây giờ, nơi này cách nội thành hơn mấy chục cây số đấy, cho dù là có trở về, thì cũng sẽ bị sưng lên, để em xem.. chậm một chút.. chậm một chút.
Đinh Nhị Cẩu lấy giày của Tạ Phương Quỳnh cỡi ra, nhẹ nhàng cũng cỡi cái tất chân ngắn, bàn chân phấn nộn trắng nõn nhỏ liền lộ ra, hôm nay thời tiết cũng khá tốt, không phải rất lạnh..
Đinh Nhị Cẩu cẩn thận nhìn qua một chút, dựa vào kinh nghiệm thời còn ở quê của hắn thì đã bị trật khớp rồi, bẻ lại về vị trí cũ là xong, chỉ cần trong lúc nàng lơ đãng nhanh chóng vặn thì có thể, vì vậy một bên xoa xoa nhè nhẹ, một bên tìm tư thế chờ cơ hội thích hợp.
-Ai ai …em sờ đã đủ chưa?
Tạ Phương Quỳnh nhìn xem thằng này cứ ôm chân của mình sờ tới sờ lui, vừa rồi vì bất ngờ đã bị hắn sờ soạng rồi, lần này không thể mất mặt, để cho hắn lợi dùng thêm lần nữa.. -Em thấy là không ổn rồi, nếu không như vậy đi, em cõng chị đi lên, chúng ta đến xe rồi tính.
-Vậy được rồi ..chỉ có thể là như vậy.
Tạ Phương Quỳnh nhìn Đinh Nhị Cẩu, nghĩ thầm không chữa được còn giả vờ cứ sờ soạng lâu như vậy, rõ ràng là lại muốn chiếm tiện nghi mình..
Thế nhưng ngay lúc nàng vừa mới mắng thầm Đinh Nhị Cẩu, thì hai tay của Đinh Nhị Cẩu đột nhiên phát lực, hắn nhanh như chớp đã lắc lấy khớp chân của nàng rồi.