Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1370: Đâm lao thì phải theo lao



CHƯƠNG 1314: ĐÂM LAO THÌ PHẢI THEO LAO.

-Em…...em sao lại ở đây…?

Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cốc Nhạc Nhạc, theo bản năng lấy tay che lại bộ vị mấu chốt của mình, thế nhưng đã là một nam nhân, nếu như trông thấy nữ nhân mà không có phản ứng gì cả, thì đó không phải là nam nhân, hơn nữa chết người là Đinh Nhị Cẩu cũng vừa nhìn thấy bên dưới cái âm hộ của Cốc Nhạc Nhạc còn dính một chút nướƈ ŧıểυ trên thảm cỏ đen long lanh dưới ánh đèn, cho nên cây ƈôи ŧɦịŧ lập tức nhỏng đầu như là muốn đẩy bàn tay của hắn qua một bên..

Cốc Nhạc Nhạc mỉm cười, đó là một nụ cười chết người, bởi vì nàng cách rất gần với Đinh Nhị Cẩu, cho nên từ từ vươn tay của nàng ra, bàn tay hắn đang tiền vốn của mình bị Cốc Nhạc Nhạc kéo ra, lúc này Cốc Nhạc Nhạc nhìn thấy cây ƈôи ŧɦịŧ Đinh Nhị Cẩu phản ứng mãnh liệt ngóc đầu thật dữ tợn..
-Em...em làm gì vậy, mau buông tay.

Đinh Nhị Cẩu không dám nói lớn tiếng, sợ Trịnh Tiểu Ngải nghe được, nhưng Cốc Nhạc Nhạc được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, bởi vì khi một người phụ nữ đã quyết định dùng thân thể của mình để bảo vệ lấy sự an toàn của mình, thì mặc kệ bất cứ lời nói nào cũng là nông cạn.

Lúc này Cốc Nhạc Nhạc đang loại tâm từ này, bởi vì nàng biết rõ, nếu để qua đêm nay thì sẽ không có khả năng cơ hội tốt như vậy nữa, vì vậy Cốc Nhạc Nhạc làm ra một chuyện để cho Đinh Nhị Cẩu chân tay đang luống cuống không cách nào cự tuyệt.

Trong lúc Đinh Nhị Cẩu đang hơi lui về phía sau, thì tay nàng đã vươn ra đem cây ƈôи ŧɦịŧ của Đinh Nhị Cẩu nắm ở trong tay, thoáng cái quỳ trên đất, ƈôи ŧɦịŧ của Đinh Nhị Cẩu bị bắt chặt , đương nhiên hắn không có khả năng lui về sau nữa rồi, vì vậy Cốc Nhạc Nhạc được như ý muốn, liền đem cây ƈôи ŧɦịŧ của hắn ngậm vào trong miệng mình .
Đinh Nhị Cẩu thấy mình tựa như đột nhiên bị người nắm trúng nhược điểm. từ trong ra ngoài bắt đầu căng lên, nhưng đây chỉ là cảm giác trong nháy mắt, lập tức cái loại cảm giác này lại biến thành một loại suиɠ sướиɠ khó có thể dứt bỏ, khiến cho bất kỳ gã đàn ông nào đều khó tự kềm chế, chứ đừng nói chi là Cốc Nhạc Nhạc đã từng được huấn luyện đặc biệt về cách phục vụ cho nam nhân, nàng đối với trên thân thể nam chỗ nào thì rất rõ ràng

Thời gian dần qua, Đinh Nhị Cẩu duỗi tay vịn chặt đầu của Cốc Nhạc Nhạc, vuốt ve mái tóc của nàng, mà động tác này cũng có ý nghĩa Đinh Nhị Cẩu đã tiếp nhận với hành động của nàng, càng khiến cho Cốc Nhạc Nhạc càng thêm ra sức …

Lúc này một tay của Cốc Nhạc Nhạc giữ lây trên thân ƈôи ŧɦịŧ, cái miệng nhỏ nhắn thì đang ngậm lấy đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ, nhu thuận mềm nhẹ phun ra ngậm vào liếm lên, chậm rãi liếm khắp chung quanh đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ, khi đầu lưỡi của nàng chuyển hướng liếʍ ɭáρ trên thân ƈôи ŧɦịŧ…
Tiếp theo đôi môi nàng liền đem trọn cái đầu khấc ngậm vào trong miệng, sau đó từ từ nuốt vào khoang miệng thân cây ƈôи ŧɦịŧ, sau một hồi gian khổ nhưng lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ vạn phần, hai tay nàng ôm chặt lấy cái mông của hắn mượn lực, dù nàng cố gắng, vẫn chỉ ngậm được hơn phân nữa cây ƈôи ŧɦịŧ của hắn, thì đầu khấc đã sâu đến tại trong cổ họng nàng…

Có lẽ vi mỏi miệng hoặc là muốn khêu khích ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu, Cốc Nhạc Nhạc nhả cây ƈôи ŧɦịŧ ra rồi từ quì chồm hỏm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, cho nên đúng lúc này hắn đã thấy được rỏ ràng cái âm hộ của Cốc Nhạc Nhạc, tuổi nàng còn rất trẻ nhưng thảm thực vật thì rậm rạp, bộ lông đen nhánh mềm mại kia giống như là ngoắc lấy hắn vậy, khe thịt âm hộ màu hồng đỏ khẽ trương khẽ hợp, dịch nhờn nhè nhẹ từ dưới cửa miệng huyệŧ nhiểu ra, mặt Cốc Nhạc Nhạc tràn ngập xuân ý, cái miệng đỏ tươi trơn hơi nhếch lên, , bộ ngực sữa không cái nịt ngực ngạo nghễ ưỡn lên, nụ hoa núʍ ѵú màu hồng cao kiều đứng thẳng chính giữa một vòng diễm hồng sắc đỏ ửng, cái áo ngủ hầu như chỉ mặc vào cho có, quả nhiên là hấp dẫn không sao tả xiết, như muốn gϊếŧ người vậy.
Nhưng đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu nghe thấy được tiếng động cánh cửa mở ra từ phòng của Trịnh Tiểu Ngải, Cốc Nhạc Nhạc cũng đã nghe được, lập tức nàng bị Đinh Nhị Cẩu kéo đứng dậy, đẩy đẩy tới phía sau mảnh vải che chắn chỗ tắm..

Đinh Nhị Cẩu cầm qua cái khăn tắm tranh thủ thời gian quấn trên người rồi đi ra ngoài , vừa mở cửa liền thấy Trịnh Tiểu Ngải đứng ở ngoài cửa .

-Tại sao lâu như thế a, chị tưởng em ngủ quên trong này rồi đây này.

Trịnh Tiểu Ngải nhỏ giọng nói .

-Ừ, tại hơi mệt nên tắm thời gian hơi lâu để lấy lại sảng khoái, nhanh lên em vào trong phòng đi, em không chờ được nữa rồi.

Nói xong Đinh Nhị Cẩu liền ôm lấy Trịnh Tiểu Ngải, mà lúc này Trịnh Tiểu Ngải cũng khẽ vươn tay, liền mò xuống dưới háng Đinh Nhị Cẩu, cái cây thịt kia luôn mang đến cho nàng mang vô hạn suиɠ sướиɠ.
-Nói… vừa rồi làm chuyện xấu xa gì mà nó dựng đứng sẵn như thế này?

Một bên tay cầm lấy ƈôи ŧɦịŧ, vừa hướng Đinh Nhị Cẩu hỏi .

-Em làm chuyện xấu xa gì chứ, chẳng qua nhớ đến cái lổ nhỏ của chị, mau nhanh lên, bị giày vò khốn khổ quá không còn kịp đây này…

Đinh Nhị Cẩu vì để tránh cho Trịnh Tiểu Ngải hoài nghi, nên chặn ngang ôm bỗng lấy Trịnh Tiểu Ngải hướng trong phòng ngủ đi nhanh.

Qua thêm vài phút đồng hồ Cốc Nhạc Nhạc mới dám bước ra khỏi phòng WC, cũng không dám đóng lại, sợ có tiếng động lại làm cho Trịnh Tiểu Ngải nghe được, nàng có cảm giác mình giống như là một con mèo nhỏ đang ăn vụng cái chân giò của chủ vậy, trong nội tâm vừa khẩn trương vừa sợ, nhưng vẫn không nhịn được cây thịt to lớn của Đinh Nhị Cẩu dụ hoặc .

Nàng đem dép lê cầm ở trong tay mình, chân trần từng bước đi về hướng phòng ngủ Trịnh Tiểu Ngải, đem lỗ tai dán tại trên cửa phòng, chỉ nghe thấy từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng rêи ɾỉ gấp rút từng hồi của Trịnh Tiểu Ngải, tiếng rên kia kia như là khóc như là kể, hơn nữa vang vọng ra tiếng va chạm giữa thịt và thịt càng làm cho Cốc Nhạc Nhạc cũng vạ lây.
……………………………………………………………………………………….

Khi Cốc Nhạc Nhạc quay trở lại phòng ngủ của mình, thò tay trên đầu giường rút ra trong hộp rút ra miếng khăn giấy lau lấy chất lỏng tiết ra từ cái lổ huyệŧ của mình, chưa bao giờ mà nàng nhìn thấy miếng khăn giấy ướt đẩm nhiều dịch nhờn tiết ra như vậy, sau đó mới chui vào trong chăn .

-Chị làm sao mà kích động như thế, trước giờ em cũng chưa từng thấy qua chị gặp kích động như vậy

Cốc Điềm Điềm từ khi Cốc Nhạc Nhạc bước ra khỏi cửa phòng thì đã không ngủ lại được, mãi cho đến khi Cốc Nhạc Nhạc cho là thần không biết quỷ không hay quay trở lại giường, lúc nàng dạng háng ra lau lấy cái âm hộ mình, dưới anh sáng cái đèn ngủ để bàn, Cốc Điềm Điềm âm thấm hé mắt nhìn thấy rỏ ràng hai mép nhỏ của Cốc Nhạc Nhạc vẫn còn đang sung huyết phồng to, âm hạch thì vẫn còn cương cứng nhô đầu ra như hạt đậu nành ngâm nước nở ra, bên trong cái khe thịt âm hộ thì nhơ nhớp một mảnh dịch nhờn, nên nhịn không được hỏi.
-Em đã thức rồi sau?

-Cũng không phải thức, em là sem song sinh với chị, chúng ta luôn có tâm linh liên ứng, chị chưa nói vừa rồi làm cái gì mà lại hưng phấn như thế vậy?

Cốc Điềm Điềm nghiêng người, ôm lấy Cốc Nhạc Nhạc hỏi.

-Đinh tiên sinh mới đến, đang ở trong phòng của chị Tiểu Ngải đây này.

Cốc Nhạc Nhạc nói.

-Hắn lần nào tới cũng đến trong phòng chị Tiểu Ngải chứ có lạ lẫm gì, chị lại đi nghe lén? Chị.. làm như vậy là không được đâu, chúng ta bây giờ ăn nhờ ở đậu nhà người ta, tuy chúng ta là của Đinh người tiên sinh, nhưng lại ở tại trong nhà chị Tiểu Ngải, nếu chị ấy là không nhìn thấy chúng ta vừa ý, thì chúng ta sẽ nhận lấy phiền phức, với lại xem ra Đinh tiên sinh giống như là không có ý bắt giữ chúng ta đâu, cho nên chị cũng không cần gây sự chú ý với chị Tiểu Ngải.
Cốc Điềm Điềm khuyên nhủ .

-Chị biết.. nhưng là vừa rồi tại trong WC. . .

Cốc Nhạc Nhạc nhỏ giọng đem chuyện vưa xảy ra trong WC kể lại cho Cốc Điềm Điềm nghe , khiến cho Cốc Điềm Điềm há to miệng khϊếp sợ, cái miệng kia giờ có thể nhét được vào cả một quả trứng gà.

-Vậy giờ chị định làm như thế nào?

Cốc Điềm Điềm sửng sốt một hồi rồi hỏi.

- Điềm Điềm .. chị muốn là Đinh tiên sinh say này sẽ đối với chúng ta thật tốt, nghe chị Tiểu Ngải nói, Đinh tiên sinh không đơn thuần chỉ là làm quan, hắn cũng rất có nhiều tiền, nếu sau này chúng ta trở về thì còn phải tiếp tục đến trường, học xong rồi còn phải tìm việc làm, bây giờ cơ hội tốt, em cứ nói đi chúng ta có nên tận dụng cơ hội không ?

-Chúng ta cứ ở đây thì cha mẹ làm sao bây giờ? Bọn họ chắc chắn vẫn còn đang tìm chúng ta đây này.
Cốc Điềm Điềm nói ra

-Chị biết,… qua mấy năm nữa chúng ta sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta đã có tiền rồi, thì sợ gì cha mẹ không có ngày tháng tốt lành qua đi, chỉ là bây giờ thì không phải lúc, chờ một thời gian đi, chị cảm thấy được Đinh tiên sinh cũng hình như là đang chờ cơ hội đấy, chị có thể cảm giác được, hắn không phải là cái loại người xấu mà chúng ta phải lo lắng .

Cốc Nhạc Nhạc nói như là rất chắc chắn vậy…