Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1378: Em thật sự là đủ thảm rồi



CHƯƠNG 1322: EM THẬT SỰ LÀ ĐỦ THẢM RỒI..

-Con nói cũng không sai , chế tạo sắt thép đặc chủng thì quốc gia chúng ta vẫn luôn là lạc hậu so với nước ngoài, điểm này không phải không thừa nhận, nền công nghiệp hoá của chúng ta mới có đâu bao nhiêu năm, trong khi nước ngoài cũng đã trên trăm năm, còn chúng ta mới vài thập niên, cha đồng ý với cách nói của con, chuyện này xem như cũng là một cách để thử xem, con làm chủ đi..

-Vậy thì tốt, khi trở về con sẽ tính toán..

- Ừ, việc này con phải đích thân nắm bắt, hơn nữa phải chú ý giữ bí mật, nhất là chúng ta bây giờ đang hợp tác nhận đơn hàng bên quân đội, không thể lộ ra một điểm sơ suất, chúng ta có được đơn đặt hàng không phải dễ dàng, đừng để bị người xấu theo dõi, nói cách khác đối với tự chúng ta thì không nói, nhưng đối với quốc gia thì là bị tổn thất, hiểu chưa? Vì thế trước xem tình hình của khu đang phát triển này ra sao cái đã..
Tạ Cửu Lĩnh mở to hai mắt, thận trọng dặn dò Tạ Phương Quỳnh.

-Cha..con biết nặng nhẹ, vậy bây giờ chúng ta đi đâu, đến quản ủy hội khu đang phát triển sao?

Tạ Phương Quỳnh hỏi.

-Ừ, đi tìm Đinh Trường Sinh, chúng ta cũng dạo qua một vòng tại nơi này rồi.

Tạ Cửu Lĩnh nói.

Lúc này Đinh Nhị Cẩu đang cùng Lương Nhất Thương thương nghị cùng thôn dân về vấn đề ký hiệp nghị...

-Chủ nhiệm, bên ngoài có người tìm, nói là lão bằng hữu của anh..

Trương Minh Thụy gõ cửa vào báo cáo .

-Lão bằng hữu của tôi? Nhất Thương cậu đi ra ngoài trước đi, để tôi ra xem là ai ?

Đinh Nhị Cẩu đi theo Trương Minh Thụy ra ngoài ban công, thì thấy được cha con Tạ Cửu Lĩnh, khiến cho Đinh Nhị Cẩu cho giật mình cả kinh không nhẹ, hai người này như thế nào âm thầm không lên tiếng đã tới rồi.

-Úi trời… bác tại sao tới mà không báo cho cháu biết để đến đón bác a, Trương Minh Thụy ..anh đi pha trà giùm tôi nhé, khách quí đến khu phát triển đấy..
Đinh Nhị Cẩu một bên đi nhanh đến Tạ Cửu Lĩnh, một bên phân phó Trương Minh Thụy nói.

Nhìn xem khi thấy hai cha con mình mà Đinh Nhị Cẩu cao hứng hưng phấn như vậy, Tạ Phương Quỳnh cũng cảm thấy rất có mặt mũi, nàng nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, ánh mắt có chút phiêu hốt, tuy cùng Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa có quan hệ gì thực chất, nhưng chuyện vừa rồi phát sinh trên xe một đoạn tiểu nhạc kia và lúc hắn xoa bóp chữa trị cho nàng lúc bị trặc chân, vẫn luôn lại làm cho Tạ Phương Quỳnh nhớ lại tất cả nhiều chuyện, từ lần đầu tiên phải chạm vào cây ƈôи ŧɦịŧ to lớn khϊếp người của hắn, đến chuyện mới xảy ra….những chuyện này đối với nàng tựa như là một đứa bé giấu sau lưng một cây kẹo que trước mặt người khác, chỉ có lúc không có người mới dám lấy ra thè lưỡi ra liếm một chút cái vị ngọt , nhưng cũng chính là bởi vì như vậy, cái loại tư vị này mới khiến cho Tạ Phương Quỳnh cảm thấy vô cùng hưng phấn kíƈɦ ŧɦíƈɦ…
Đinh Nhị Cẩu cùng Tạ Cửu Lĩnh nắm tay ân cần thăm hỏi hàn huyên, khiến cho Tạ Phương Quỳnh bị ngó lơ nên đâm ra rất bất mãn, liền nói:

-Ai ai …em xem chị là không khí hả, ngay cả con mắt của em cũng không có liếc qua…

-Há … đây không phải là chị Tạ sao, hoan nghênh …hoan nghênh chị cũng đến đây, bác à..chúng ta vào nhà uống trà đi, bên ngoài gió lớn.

Đinh Nhị Cẩu lên tiếng chào với Tạ Phương Quỳnh, rồi lại bắt đầu xum xoe đối với Tạ Cửu Lĩnh.

Tạ Cửu Lĩnh không quan tâm tới, đi theo Đinh Nhị Cẩu vào cửa , khách và chủ ngồi xuống, đúng lúc này Trương Minh Thụy bưng mấy cái ly, nhưng chỉ là nước lọc khiến cho Đinh Nhị Cẩu cảm thấy có chút khó chịu .

-Tôi nhờ anh châm trà mà? Tại sao chỉ có nước lọc vậy?

Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu hỏi Trương Minh Thụy.

Trương Minh Thụy cảm thấy thật khó khăn, đành phải nhỏ giọng nói:
-Chủ nhiệm … trà hiện giờ thật là không có, đã bảo người đi mua rồi, một chút nữa mới trở về.

-Há, tốt rồi ….anh đi ra ngoài trước a.

Đinh Nhị Cẩu nói ra , kỳ thật trong lòng của hắn rất rỏ ràng, cái gọi là đã đi mua trà rồi, đoán chừng cũng là do Trương Minh Thụy tự bỏ tiền túi ra, tài khoản trong khu đang phát triển đã lâu không còn có tiền, Đinh Nhị Cẩu tuy được thành phố chi viện một trăm vạn nguyên tiền, nhưng Đinh Nhị Cẩu đã báo cho tài vụ, không có chữ ký của hắn, nếu ai lấy tiền từ khoản này, thì sẽ khấu trừ tiền lương, cho nên tuy là tài vụ có tiền cũng không dám bỏ ra…

-Bác uống tạm chút nước lọc đi, uống nước lọc cũng khỏe mạnh, nơi đây có nguồn rất tốt thuộc hạng chất lượng của quốc gia đấy, qua một thời gian ngắn nữa nơi này có thể xây dựng một nhà nhà máy đồ uống giải khát, lấy từ nguồn nước nơi đây thì tốt khỏi nói...
-Ha ha, uống gì cũng được cả, không phải là vì bác muốn uống một chén trà hoặc là một ly nước mà tự mình chạy từ xa như vậy đến đây, cháu thấy nói đúng không?

-Vâng… bác nói quá đúng, có đúng không chị Tạ?

Nhìn thấy Tạ Phương Quỳnh không nói lời nào, Đinh Nhị Cẩu cố ý tìm lời nói lái qua nàng nói

-Làm sao uống cái gì cũng được? Vô luận nói như thế nào, chúng ta đều là khách nhân đến đây, ngay chỉ có chén trà cũng không có, để cho chúng ta uống nước lọc, có phải là xem thường người a...Đúng rồi …nếu tới đây đầu tư thì có trà để uống, còn chúng ta rãnh rỗi đi dạo đến đây, nên cho uống nước lọc phải không?

Tạ Phương Quỳnh hiển nhiên không lĩnh tình của hắn, quẹt mồm nói ra .

-Ai….cứ xem như là em đã đắc tội với chị , em ăn ngay nói thật, tài khoản khu đang phát triển hiện một phân tiền cũng không có, việc đi mua trà thì tiền cũng là do nhân viên phòng làm việc tự bỏ ra đấy, hiện tại khu đang phát triển đang còn thiếu khoản nợ ở bên ngoài, thôn dân bị trưng thu đất, nhưng chưa có tiền để trả, lúc bác và chị vừa mới lúc, lúc đó em còn đang cùng nhân viên pháp chế thương lượng cùng thôn dân ký hiệp nghị thỏa thuận đây này, trước để cho thôn dân cứ lấy đất lại trống trồng trọt, đến lúc thời điểm khu đang phát triển sử dụng thì thu hồi lại, như vậy cũng có thể tránh tổn thất, trước đó vì chuyện này suýt chút nữa gây ra mâu thuẫn với thôn dân, chuyện này đang là hiện trạng của khu khai phát .
Đinh Nhị Cẩu đối với cha con của Tạ Phương Quỳnh không có giấu diếm, đều nói rỏ ràng rành mạch .

-Vậy thì em thật sự là đủ thảm rồi, coi như xong… cha à khu đang phát triển như vậy, cha cảm thấy có chút tiền đồ nào để phát triển không vậy? Con thấy hay là thôi đi.

Tạ Phương Quỳnh nói với Tạ Cửu Lĩnh.