Hì...cái thằng tác giả nó điên hay làm sao ấy, tự nhiên từ chương 1265...đổi tên nhân vật với thành phố. ví dụ như : Lưu Kiến Ngôn → Đinh Trường Sinh; Long Hải → Hồ Châu; Tưởng Nhất Đồng → Chu Hồng Kỳ, La Bàn Hạ thành Tấn Bắc Sơn, Tần gia thành Trọng gia.....v..v.. nên lại thêm mệt..!!! Tôi sẽ chỉnh sửa nhưng nếu có sót, ai phát hiện ra thì báo để tôi sửa lại nhe..Thanks..
Tạ Cửu Lĩnh trầm ngâm không nói gì, Đinh Nhị Cẩu cũng không phải ngốc, hắn nhận ra được, hai người này không giống như là vừa đến Hồ Châu liền tơi nơi của hắn, xem ra có thể là đã đi dạo một vòng quanh Hồ Châu rồi, khu đang phát triển là trạm đến sau cùng, nhìn bộ dạng của Tạ Cửu Lĩnh so với Tạ Phương Quỳnh thì có khuynh hướng đến Hồ Châu hơn, chỉ là chưa có quyết định cuối cùng mà thôi . -Bác có dự định ở lại ở chỗ này vài ngày nữa không vậy? Nếu như bác có thời gian, để cháu xin phép hỏi ý kiến của Thạch bí thư, xem ông ấy có thời gian hay không, chắc là sẽ có vài lời muốn trao đổi với bác, với lại bác đến Hồ Châu cũng là khách nhân, cùng nhau mời ăn chung bữa cơm a.
Đinh Nhị Cẩu biết rõ Tạ Cửu Lĩnh rất coi trọng chính quyền tại địa phương ủng hộ, nếu như Thạch Aí Quốc chịu ra mặt chiêu đãi Tạ Cửu Lĩnh mà nói, đó cũng là cho đủ Tạ Cửu Lĩnh mặt mũi .
-Vậy Thạch bí thư có thời gian rãnh không?
Quả nhiên , Đinh Nhị Cẩu nói khiến cho Tạ Cửu Lĩnh ánh mắt sáng lên, ông cũng muốn thử qua một chút xem Đinh Nhị Cẩu trong mắt Thạch Ái Quốc có được bao nhiêu sức nặng, cho nên hỏi ngược lại
-Cháu cũng không biết, nếu như bác đồng ý, cháu gọi điện thoại hỏi qua thử xem. Đinh Nhị Cẩu nói ra .
-Vậy được rồi, chúng ta cũng muốn gặp Thạch bí thư để trao đổi một chút.
Tạ Cửu Lĩnh nhìn thoáng qua, nàng nãy giờ im lặng, đột nhiên Tạ Phương nói ra .
Nghe vậy Đinh Nhị Cẩu liền cầm điện thoại di động đi ra ngoài, trong phòng tiếp khách chỉ có Tạ Phương Quỳnh và Tạ Cửu Lĩnh hai người, Tạ Cửu nói ra:
-Này..con và Tiểu Đinh có phát sinh chuyện gì không vui phải không?
-Cha , nào có chuyện, con cùng hắn xem như là chị em, nên cách nói chuyện không cần giữ ý, cha không cần phải lo lắng, chẳng có chuyện gì đâu…
-Nói thì nói như thế, nếu là bằng hữu bên ngoài thì không có gì, nhưng Đinh Trường Sinh là quan viên, con không biết rõ tính nết quan viên , bọn họ ngoài mặt có thể cùng con xưng huynh gọi đệ, nhưng nếu ở nơi công quyền, con phải để cho bọn họ có mặt mũi, bởi vì với cái vị trí của bọn thì rất chú ý đến chuyện này, đừng nên đắc tội với người mà không biết mình đắc tội như thế nào, về phương diện này con phải chú ý, là Tiểu Đinh cũng vậy, là quan viên khác cũng vậy, đây là vấn đề cơ bản của chi đạo xử thế. Tạ Cửu Lĩnh nhìn bên ngoài cửa, nhỏ giọng nói với Tạ Phương Quỳnh.
-Úi trời .. không có phiền toái như vậy đâu cha.
Tạ Phương Quỳnh không tin nói.
-Con.. . . .
Tạ Cửu Lĩnh còn muốn tiếp tục nói, thì Đinh Nhị Cẩu đã quay vào, cho nên ông không nói tiếp nữa, nhưng lo lắng nhìn thoáng qua đứa con gái quật cường của mình, thật sự là không có biện pháp nào ...
-Bác… , Thạch bí thư biết được bác đang ở đây, thì vô cùng cao hứng, bây giờ đang có buổi họp, bảo chúng ta đi đến thành ủy trước, đến lúc đó chắc cuộc họp cũng xong rồi, Thạch bí thư dặn dò cháu , nhất định phải mời bác ở lại, nếu bác trở về nhà mà Thạch bí thư chưa gặp, thì cháu phải chịu trách nhiệm, ai .. trách nhiệm này cháu đảm đương không nổi đâu…
Đinh Nhị Cẩu nói đùa .
-Ha ha .. Tiểu Đinh.. cái miệng của cháu ngọt như thế này mà không làm kinh doanh, lại làm quan thật là đáng tiếc. Tạ Cửu Lĩnh nhìn Đinh Nhị Cẩu cười nói .
-Ai .. bác không biết đâu, trước khi làm quan cháu là người thành thật ít nói lắm, nhưng từ khi làm quan đến giờ, thì nói nhiều hơn rất nhiều, vì làm quan thì có nhiều hơn một cái miệng mà…
-Ồ? Tại sao vậy chứ?
Tạ Cửu Lĩnh không hiểu ý Đinh Nhị Cẩu, liền hỏi .
-Vì chữ quan ("官 )có hai cái miệng mà.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói, càng làm cho Tạ Cửu Lĩnh cười ha ha, liên đới khiến cho Tạ Phương Quỳnh cảm xúc, nàng đã thật lâu không nhìn thấy cha mình vui vẻ cười to như vậy, khỏi cần phải nói, đến Hồ Châu lần này cho dù không có đạt thành bất kỳ mục đích nào, chỉ cần vẻn vẹn cha mình vui vẻ, thì chuyện đi Hồ Châu này cùng không uổng công…
Đinh Nhị Cẩu thật là không có nói dối Tạ Cửu Lĩnh, Thạch Aí Quốc đúng là đang họp, hơn nữa người trong ban thường ủy đều đến đông đủ, cuộc họp này là do Để Khôn Thành yêu cầu triệu khai, Thạch Aí Quốc chỉ là một trong những người dự họp, lúc này đang đưa tới tranh luận, chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ Cố Thanh Sơn thì không đồng ý, còn thường vụ phó chủ tịch Sở Hạc Hiên thì thực hiện theo chủ trương muốn thông qua cái hạng mục đầu tư này, Để Khôn Thành tuy không có tỏ thái độ, nhưng ý của ông rất minh xác, chính là ủng hộ Sở Hạc Hiên, vì cái hạng mục này là do Sở Hạc Hiên kéo tới . -Nếu là họp, vậy thì mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình đi, cứ nói đúng theo ý của mình, ai bắt đầu trước?
Thạch Aí Quốc là người đầu tiên lên tiếng .
-Hạng mục này là tôi kéo đến, để tôi phát biểu trước một chút.
Thạch Ái Quốc sau khi nói xong, thì Sở Hạc Hiên là người đầu tiên lên tiếng .
Thạch Aí Quốc gật đầu, ra hiệu Sở Hạc Hiên bắt đầu .
Thật ra Thạch Aí Quốc trong lòng cũng rất mâu thuẫn, hạng mục đầu tư lần này rất lớn, tổng cộng tiền đầu tư vượt qua năm tỷ nguyên tiền, sau khi xây dựng xong nhà máy, giá trị sản lượng hàng năm sẽ vượt qua bốn mươi tỷ, có thể nói chỉ một cái hạng mục này là có thể cứu vãn tình thế phát triển kinh tế Hồ Châu đang lâm vào nguy hiểm, nhưng cái hạng mục này về mặt chính trị cũng mang theo phong hiểm rất lớn, bởi vì hạng mục PX này ( vì nguyên bản của truyện viết tắt nên không biết là ngành gì? ) có rất nhiều nơi khác phản đối việc xây dựng nhà máy PX nơi của địa phương họ, nếu như một khi cư dân Hồ Châu biết rõ hạng mục này sẽ xây dựng nhà máy tại Hồ Châu, thì sẽ xuất hiện hậu quả như thế nào khó mà lường trước được. Thạch Aí Quốc cũng biết , sỡ dĩ Sở Hạc Hiên kêu gọi được hạng mục này đến đầu tư ở Hồ Châu, chẳng qua bởi vì hạng mục này bị ngăn trở ở những nơi khác, nên đành phải di chuyển đến đây, nhưng nếu Hồ Châu cũng xuất hiện làn sóng phản đối, thì có thể nguy hiểm đến địa vị của mình hay không thì hiện tại tình thế trên tỉnh cũng không rõ ràng, mặc dù ông cùng chủ tịch Lương trên tỉnh đã có xu hướng nhích lại gần nhau, nhưng chủ tịch Lương có thể cho mình bao nhiêu sự ủng hộ lúc thời khắc mấu chốt, thì cũng không biết, cho nên Thạch Aí Quốc ở bên trong vẫn không an tâm.
Thế nhưng con số năm tỷ nguyên tiền đầu tư thật sự là quá mê người, trong lịch sử đầu tư của Hồ Châu chư từng ký qua dự án đầu tư nào lớn như thế, ngay cả toàn tỉnh Trung Nam cũng chưa từng có, nếu như có thể thành công, hạng mục này tuy là Sở Hạc Hiên kéo tới, nhưng ông là bí thư thành ủy thì mới là người được hưởng lợi ích nhiều nhất, cho nên đây cũng là một vấn đề khó mà dứt bỏ. -Tình huống căn bản chính là như vậy , nếu như có thể thành công vấn đề đầu tư này, ít nhất trong vòng mười năm, các địa khu ở miền trung cũng không có thể sánh bằng với cái hạng mục này của chúng ta, đây chính là những lời tôi phải nói, hi vọng các đồng chí sẽ suy xét, vì đây chính là vì tương lai sau này của Hồ Châu.