La Bàn Hạ chiêu đãi Lâm Xuân Hiểu tại trong nhà riêng, điều này làm cho La Hương Nguyệt có chút kinh ngạc.
-Lần này tới Hồ Châu cảm giác như thế nào so với huyện Hải Dương, có phải là có chênh lệch khác nhiều?
La Bàn Hạ cười nói với Lâm Xuân Hiểu, còn La Hương Nguyệt thì cùng La Gia Nghi ở trong phòng bếp làm cơm .
-Bí thư, đâu có thể so sánh như vậy được, Hải Dương là huyện, Hồ Châu là thành phố địa cấp, hai cái này không cùng một cấp bậc ..
-Tiểu Lâm,..tôi đem cô từ Bạch Sơn kéo tới Hồ Châu, đó là nhìn thấy năng lực công tác của cô, lúc ở Hải Dương thì cô làm rất tốt, đây là quá rõ ràng, lão Đường cũng muốn trọng dụng ngươi, nhưng tôi đã nói với lão Đường, lão tuy thưởng thức cô, nhưng nếu như lão Đường sau này cũng ly khai Bạch Sơn , đến lúc đó thì cô sẽ tương đối khó khăn khi muốn điều đi nơi khác, vì thế về chuyện này lão Đường mới đồng ý . La Bàn Hạ nói ra, ông nhắc đến lão Đường chính là Đường Bính Khôn bí thư thành ủy Bạch Sơn.
-Bí thư, anh quá khen, em tại Hải Dương làm ra thành tích, thì chủ yếu là nhờ vào lúc đến Hải Dương gặp phải thời điểm tốt, nhất là đường quốc lộ số 1 đã thông, từ đó Hải Dương mới phát triển kinh tế nâng lên, cho nên em không thể tranh công với người khác được.
-Đây là nguyên nhân thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do cô, đang ở thời điểm tốt như thế này cô lại ra đi, cho nên kế tiếp phải phối hợp với bên Bạch Sơn làm cho tốt việc bàn giao, mau chóng đến đây nhận cương vị mới , bên này đang cấp bách cần một người cầm lái i, Trường Sinh lại còn quá trẻ.
La Bàn Hạ nói ra .
-Bí thư , trước khi đến đây gặp anh, em đã cùng Đinh Trường Sinh gặp mặt rồi.
-Há, ở nơi nào? La Bàn Hạ ngạc nhiên, hỏi.
-Tại khu đang phát triển, em nghĩ sắp đến khu đang phát triển nhận công tác, nên sớm đi quan sát một chút để biết cách mà đo đếm, nói thật hiện trạng khu khai phát hiện này làm cho em rất lo lắng, một là bởi vì xí nghiệp quá ít, thứ hai Đinh Trường Sinh đối với em vẫn còn có rất lớn ý kiến mâu thuẩn về chuyện cũ , chuyện này về mấy năm trước, chúng ta đến giờ vẫn chưa có giải quyết ổn thỏa, nên hắn vẫn y nguyên đối với em có nghi kị , đây cũng là chuyện bình thường, em sẽ tận lực lắp đầy mối quan hệ giữa chúng ta đi, bí thư…em chỉ có thể nói là sẽ cố tận lực.
-Tiểu tử này thật là…..ngay cả tôi đến Hồ Châu thời gian cũng không ngắn rồi, nhưng tiểu tử này cơ hồ là cũng không đến cửa nhà của tôi, điểm này tôi thật ra không trách hắn, dù sao hắn là người của Thạch bí thư, hơn nữa Thạch bí thư đối với hắn rất xem trọng, những chuyện này có thể lý giải được, nhưng nếu xây dựng kiến thiết tại khu đang phát triển, nếu nội bộ các người bằng mặt mà không bằng lòng, như vậy thì khu đang phát triển này chẳng những không có phát triển, mà sớm muộn gì cũng sẽ xong đời . La Bàn Hạ tức giận nói ra .
Lâm Xuân Hiểu nhìn thấy La Bàn Hạ tức giận, trong nội tâm rất là đắc ý, Đinh Trường Sinh, tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, ngươi cho rằng có Thạch Aí Quốc làm chỗ dựa cho ngươi, thì ngươi có thể đem cái đuôi vểnh lên trên trời sao? Nếu như Thạch Aí Quốc không còn ở tại Hồ Châu này, thì ngươi sẽ ra sao, cho nên ngay bây giờ Lâm Xuân Hiểu đã thuốc cho La Bàn Hạ một loại tư tưởng như vậy.
Đó chính là Đinh Trường Sinh thích thù dai, không phải là một người có kinh nghiệm tham chánh, làm cho chút ít hảo cảm đối với Đinh Trường Sinh của La Bàn Hạ trôi qua hầu như không còn, váo cái thời điểm Thạch Aí Quốc ly khai Hồ Châu, chính là ngươi Đinh Trường Sinh sẽ rơi xuống đài, Thạch Aí Quốc cùng Để Khôn Thành quan hệ không được tốt lắm, như vậy cũng có thể nghĩ ra được quan hệ của Đinh Trường Sinh cùng Để Khôn Thành cũng là như thế, cho nên chỉ cần Thạch Aí Quốc rời khỏi Hồ Châu, thì Đinh Trường Sinh hoặc là đi theo ông ta, hoặc là xem như về vườn . Chính trị không giống với chuyện khác, người một khi bị quên đi ở một chỗ hẻo lánh nào đó, sẽ bị càng ngày càng nhiều người quên đi, thẳng cho đến khi ai cũng không nhận thức rõ ngươi nữa, như vậy cho đến lúc đó ngươi còn nói gì về chính trị lý tưởng nữa?
Cho nên, làm quan viên phải bảo trì ánh sáng tại trước mặt lãnh đạo trong một khả năng nhất định là rất trọng yếu, chỉ có như vậy, thì khi nào có công tác tốt thì lãnh đạo mới có thể nhớ rõ đến ngươi .
-Bí thư …em tin rằng Đinh Trường Sinh không phải là cái loại không biết làm người, nếu có thời gian em sẽ trao đổi lại cùng với hắn a.
Lâm Xuân Hiểu rất đại độ nói ra.
…………………………………………………………………………………………..
Tại trong trang viên của Hoa Cẩm Thành cơm nước xong xuôi, Hoa Cẩm Thành lại an bài cho hai vị nha nội này thêm những tiết mục khác, còn Đinh Trường Sinh trong nội tâm có việc, cho nên liền sớm cáo từ. Lái xe đến khu khai phát, trong lòng của hắn càng thêm trầm trọng, Lâm Xuân Hiểu chẳng những đến đây dò đường, mà cũng là đến để thị uy, điểm này Đinh Trường Sinh rất rõ ràng, mặc dù bây giờ La Bàn Hạ vẫn cho Thạch Aí Quốc mặt mũi, nhưng hắn biết, chỉ cần mình cùng Lâm Xuân Hiểu phát sinh xung đột , La Bàn Hạ nhất định sẽ đứng về phía của Lâm Xuân Hiểu, cho nên trong tương lai nếu ê kíp lãnh đạo trong khu đang phát triển có vấn đề, thì sẽ liên quan đến thành ủy, đến lúc đó thì không thể thiếu một trận chiến phát sinh ra nữa .
………………………………………………………………………………………….
Tại một nơi hoang vắng, Đinh Trường Sinh xuống xe, bước chậm đi lên những là vàng khô, lá rơi bị dưới chân giày dẫm nát, phát ra những tiếng lào xào.. .
Đinh Trường Sinh lấy điện thoại di động ra gọi cho Phong Minh Đào, lâu trang trại trồng Việt Quất hắn không có giúp được gì, mà ngay cả cái tác dụng bảo vệ chút ít cho trang trại cũng bị mất đi, điều này làm cho Đinh Trường Sinh rất là khó chịu, bởi vì đang có một việc hệ trọng mà hắn vẫn đang do dự rốt cuộc mình có nên làm điều này hay không, bởi vì một khi chuyện này đưa ra thẩm tra , sẽ liên lụy rộng khắp, có một số việc trong lòng của hắn bị gây khó dễ, bởi vì hắn minh bạch, sĩ đồ lăn lộn của hắn có biết bao nhiêu là gian nan, nên hắn không muốn hủy vào tay bất luận là kẻ nào. Nhưng ngay lúc này đây, là đang bị người đem hắn dồn đến chân tường, hắn không còn đường lui được nữa.
-Anh Phong, thế nào rồi, mọi chuyện gần đây vẫn tốt đó chứ?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Đinh lão đệ , cậu trở về rồi sao?
Phong Minh Đào nhìn thấy điện thoại Đinh Trường Sinh, chạy ra khỏi lều lớn đi ra bên ngoài gọi điện thoại , hắn cũng không muốn quan hệ của mình cùng Đinh Trường Sinh để cho mọi người đều biết, vì nếu như vậy thì đối với mình tại trấn Sơn Lâm sẽ bị kiếm chuyện về vấn đề kinh doanh tại nơi này, Hạ Phi gõ đầu hắn mấy hồi ..
………………………………………………………………………………………….
-Anh Phong , những chuyện tôi an bài anh làm như thế nào rồi?
-Cậu nói về chuyện bị vòi lấy tiền sao?
-Đúng, chứng cớ thu được như thế nào rồi? -Không sai biệt lắm, chỉ cần đem những chứng cứ này đưa đến ban kỷ luật thanh tra , thì thằng này khẳng định xong đời, tôi có hỏi qua người bên ủy ban trấn, tết âm lịch vừa rồi họ Hạ còn đi qua Macao đánh bạc, hình như thua không ít tiền, có thể vì vậy mà mấy ngày hôm trước lại triệu tập người phụ trách xí nghiệp khu khai phát đi họp, chắc là lại muốn tiền
Phong Minh Đào tức giận nói ra .
-Vậy thì tốt, đem những thứ này chuẩn bị cho tốt, phái một người đáng tin, đi ra ngoài đưa những thông tin này lên mạng, đừng có đưa tin trong tỉnh Trung Nam, phòng ngừa bị xóa topic, đem những chuyện này viết ra rõ ràng tinh tường, không nên đề cập đế trang trại Việt Quất, để xem huyện ủy Hải Dương phản ứng như thế nào, nếu như không có phản ứng, thì đem chuyện hắn vòi tiền móc ra , hiểu ý của tôi không? -Hiểu..hiểu.. Đinh lão đệ.. nhưng làm như vậy, sự tình có thể làm to chuyện đấy..
Phong Minh Đào cả kinh, nhắc nhở .
-Tôi biết…. anh Phong .. tôi cũng chỉ có thể là giúp anh tới đây, còn những thứ khác là ngoài tầm tay của tôi rồi, tôi làm vậy cũng là đề tỉnh cho người kế tiếp của ủy ban trấn đừng có nghĩ đến chuyện thò tay vào xí nghiệp moi tiền, tiền của bọn họ không phải là từ trên trời rơi xuống, một khi bị dồn ép thì cũng sẽ quay lại cắn người.