Đinh Trường Sinh cũng rất nhanh nhận được điện thoại của Phong Minh Đào, trong điện thoại Phong Minh Đào rất kích động nói hiện tại các trang web đều đưa tin về huyện Hải Dương có một chủ tịch trấn nho nhỏ ở trấn Sơn Lâm đến Macao đánh bạc thua hơn triệu đồng, tin tức này quá đủ để hấp dẫn ánh mắt mọi người.
-Anh Phong, nhất định phải khống chế tốt người của anh, tuyệt đối không để xảy ra chuyện gì, anh cũng biết, chuyện này liên quan rất rộng, nếu làm không tốt sẽ tự rước lấy họa, người của anh sau khi làm xong chuyện này thì đổi chỗ khác đi, không nên đánh giá thấp năng lực của cảnh sát Bạch Sơn.
Đinh Trường Sinh từng trải qua cảnh sát, cho nên đối với chuyện của nơi này vẫn biết ít nhiều .
Bước tiếp theo rất có thể cảnh sát Bạch Sơn sẽ tập trung khóa chặt vị trí của người phát bài viết này, cho nên không thể tại một chỗ ở lâu, nhưng về điểm nàythì Phong Minh Đào không biết rõ, hắn chỉ có thấy được náo nhiệt trước mắt, mà không để mắt đến Hạ Minh Tuyên là chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ của thành phố Bạch Sơn, chút năng lực nhỏ nhoi thì ông vẫn phải có. -Tôi biết, đã nói cho hắn đi rồi.
-Được rồi, bước tiếp theo không được gọi điện thoại cho tôi theo số này nữa, tôi sẽ đưa cho anh một số khác, anh cũng cũng thay đổi số khác đi.
Đinh Trường Sinh nói .
-Đinh lão đệ, tình hình nghiêm trọng như thế sao? Chắc không có vấn đề gì lớn đâu a.
-Anh cứ cẩn thận, nếu không sẽ gây ra sai lầm lớn đấy.
-Được, tôi minh bạch rồi.
Phong Minh Đào có chút thấp thỏm, dù sao hắn chỉ là một người làm ăn, chuyện làm như thế này cũng là bị buộc bất đắc dĩ, một là Hạ Phi lặp đi lặp lại nhiều lần đòi tiền, mặc dù là số tiền không nhiều, nhưng giống như là Đinh Trường Sinh nói, người làm ăn tiền cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, thứ hai Phong Minh Đào thiếu nợ Đinh Trường Sinh một cái nhân tình rất lớn, hơn nữa Đinh Trường Sinh vẫn tạo cho cho hắn ấn tượng là người rất đáng tin, do đó hắn tin rằng Đinh Trường Sinh có lý do gì đó nên mới làm như vậy. ………………………………………………………………………………………….
An bài tốt chuyện của khu khai phát, Đinh Trường Sinh lái xe đến hồ Thiên Nhất Sắc, cả ngày hôm qua đều không có lộ diện, không biết Tạ Cửu Lĩnh có chờ đợi không, đậu xe ở bãi đỗ xe, từ xa xa nhìn thấy bên hồ có một người đang đánh Thái Cực Quyền, bên cạnh còn đứng một người đàn bà kiều diễm, không phải cha con Tạ Cửu Lĩnh thì còn là ai .
-Bác đánh có lực đạo này không tệ, nhưng cái tư thế này không đúng lắm ah.
Đinh Trường Sinh không hề khách sáo nói .
-Mới sáng sớm lại gặp miệng quạ đen rồi, em không thể nói được lời dễ nghe sao.
Tạ Phương Quỳnh nhìn Đinh Trường Sinh liếc, bất mãn nói .
-Em nói là sự thật, cái tư thế này không đúng, chẳng những đánh nhau rất khó coi, hơn nữa tác dụng rèn luyện cũng không tốt mà. -Trường Sinh, cháu cũng biết Thái Cực quyền à?
Tạ Cửu Lĩnh nghe được Đinh Trường Sinh đánh giá quyền thuật mình như thế, cũng dở khóc dở cười, vì vậy dừng lại tiếp nhận cái khăn mặt Tạ Phương Quỳnh đưa tới lau mặt rồi hỏi.
-Cháu cũng biết chút ít, cháu đánh cho bác xem một chút như thế nào nhé.
Đinh Trường Sinh nói khoác mà không biết ngượng.
-Dừng bớt lại đi..
Tạ Phương Quỳnh cười lạnh đáp lại .
Nhưng Đinh Trường Sinh thằng này không có ưu điểm gì khác, đó là da mặt đủ dày, cho nên liền cởϊ qυầи áo chỉ còn mặc cái quần ngắn rồi đưa cho Tạ Phương Quỳnh, Tạ Phương Quỳnh đành phải nhận lấy .
Đinh Trường Sinh đứng thế, có câu nói là người bình thường thì xem náo nhiệt, người thành thạo thì xem môn đạo, Đinh Trường Sinh vừa múa quyền ra thì đem làm hấp dẫn Tạ Cửu Lĩnh, bởi vì Tạ Cửu Lĩnh cũng đã từng đi qua thánh địa núi Võ Đang nghiên cứu về Thái Cực Quyền, bình thường mỗi ngày đều đánh mấy bài quyền, cho nên vừa liếc mắt thì liền nhìn ra bài quyền của Đinh Trường Sinh là thứ quá cực cao tay. -Trường Sinh a, bài quyền này cháu học với ai vậy, học được bao lâu rồi mà lợi hại như vậy .
Tạ Cửu Lĩnh tấm tắt nói.
Tạ Phương Quỳnh không hiểu những thứ...này, nhưng nhìn thấy cha mình rõ ràng khen ngợi Đinh Trường Sinh như vậy, nên cũng chăm chú nhìn nhìn, nhìn không ra tiểu tử này thật đúng là đa tài, giống như không có chuyện gì có thể làm khó hắn được vậy.
-Cháu đánh bài quyền này chính là bài quyền thập tam thức Thái Cực, đây là đánh chậm, để cháu đánh nhanh một chút bác nhìn xem như thế nào.
Đinh Trường Sinh nói xong đánh với tốc độ nhanh hơn, thoạt nhìn Thái Cực quyền chậm rãi giờ được Đinh Trường Sinh đánh cho uy vũ sinh gió, Tạ Cửu Lĩnh thầm nghĩ, bài quyền này nếu là đánh nhau thì cũng có thể phát huy ra uy lực ..
-Hay… hay .
Tạ Cửu Lĩnh nhìn cao hứng , say sưa thốt lên. Tạ Phương Quỳnh nhìn cũng thật cao hứng, lúc này trên trán có vài sợi tóc phủ xuống, muốn vuốt lại bình thường, Tạ Phương Quỳnh liền thò tay vuốt lấy, nhưng lúc này trong tay chẳng những cầm quần áo của Tạ Cửu Lĩnh và ly nước, còn cầm cả quần áo của Đinh Trường Sinh, vì vậy tay cầm quần áo của Đinh Trường Sinh hướng lên trên trán lấy cùi tay quẹt lấy mặt tóc .
Tại vì Đinh Trường Sinh tối hôm qua cũng không có về nhà, hắn đã với Chu Hồng Diễm cùng một chỗ pha trộn, lúc giao hoan xong còn tiện tay lấy quần ao lau chùi mồ hôi, nên trên quần áo còn có chút ít mùi vị của cuộc giao hoan của tối hôm qua để lại, mà Tạ Phương Quỳnh là người đàn bà từng trải, đương nhiên biết rõ cái mùi vị hôi hôi kia đại biểu cho cái gì, nên thừa dịp Đinh Trường Sinh không có chú ý, lại đưa lên mũi ngửi lấy , quả nhiên chính là cái mùi kia… "Hừ…đúng là thứ hổn đản ".
Tạ Phương Quỳnh trong lòng mắng thầm, sắc mặt cũng dần dần đỏ lên nhưng nhìn thấy cha mình và Đinh Trường Sinh hai người đang vui vẻ, trong nội tâm Tạ Phương Quỳnh dần dần lấy lại thăng bằng.
Chính mình sao lại nghĩ đến chuyện gì đâu không, cho dù là mình có quan hệ với hắn nhiều hơn nữa, nhưng nếu đi cùng đường với Đinh Trường Sinh là không thể nào, mình không thể hại hắn, trước đây hắn là thư ký của chồng cũ mình, bây giờ nếu mình cùng hắn có quan hệ tiến thêm một bước nữa, thì về sau ở trong chốn quan trường hắn làm sao còn thế ngóc đầu lên nỗi, dù làm cách nào hắn vẫn không thể thoát được cái tiếng là ăn luôn cả lão bà của lãnh đạo cũ..
Thế nhưng Tạ Phương Quỳnh lại nhớ tới tại Kinh Sơn, lúc thằng này đối với mình sờ soạng thì có lời thề tình cảm son sắt, hay như mới vừa rồi hắn đè mình ra bú ɭϊếʍ một cách nhiệt tình, thì trong nội tâm khi nghĩ đến cái mùi của người đàn bà khác dính trên quần áo của hắn thì nàng lại có cảm giác rất là khó chịu ghen tức, hừ…thằng này nói một đàng làm một nẻo, vừa hở mình ra thì đã đi kiếm đàn bà khác rồi, vậy hắn cùng Trọng Hãi tên vương bát đản kia cũng đâu có gì khác biệt, đúng là cái loại đàn ông ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.. -Ai dà… Trường Sinh, không gian tại đây quả thực là khá tốt, nếu như có thể mua được miếng đất ở bên hồ này, cất lên một ngôi nhà lớn, an hưởng tuổi già , thi bác cũng đã thỏa mãn.
Tạ Cửu Lĩnh nhìn phía xa hồ Thiên Nhất Sắc, đàn chim đang bay lượn lờ cùng y cảnh sắc nói ra.
-Ha ha bác à… chuyện này đơn giản mà, bác yên tâm, để cháu trở về thành phố hướng Thạch bí thư báo cáo, phê duyệt cho bác ở chỗ này một mảnh đất, bất quá thì tiền xây nhà thì phải tự cầm..
-Há… tên tiểu tử này, đúng là không tệ, như vậy đi, bác và Tạ Phương Quỳnh dự định tối nay sẽ quay trở về, cháu cũng không cần báo cáo cho Thạch bí thư, bác đã quyết định đến bên đây đầu tư, nhưng chuyện bên Kinh Sơn kia xử lý chưa xong, bác thấy muốn thoát thân cũng không phải dễ dàng, Trọng Hãi hôm nay có thì giờ rãnh không? Bác muốn gặp mặt hắn một chút. Tạ Cửu Lĩnh nói .
Vốn việc này Đinh Trường Sinh rất là khó xử, thứ nhất là hiện tại mình đang cùng Tạ Phương Quỳnh có quan hệ mập mờ, giờ nhìn thấy Trọng Hãi thì phải ăn nói như thế nào đây? Dù sao trong lòng vẫn có chút vướng mắc; thứ hai Tạ Cửu Lĩnh luôn muốn gặp Trọng Hãi, là có ý muốn như thế nào đây, nghe nói từ khi Trọng Hãi cùng Tạ Phương Quỳnh chia tay, Trọng Hãi cũng chưa từng gặp qua Tạ Cửu Lĩnh, đây có phải là muốn tiết tấu báo thù sao?
Vốn Đinh Trường Sinh cho rằng cái hôm Tạ Cửu Lĩnh nói là muốn gặp Trọng Hãi thì chỉ là lời nói thoáng qua một chút mà thôi, chuyện qua rồi thôi , không ngờ tới đúng lúc này Tạ Cửu Lĩnh lại nhắc lại, chính cái này làm cho Đinh Trường Sinh rất là khó xử .
-Vậy để cháu đi báo cho Trọng Hãi biết, để cho anh ấy tới đây.. Đinh Trường Sinh nói ra, nhưng kỳ thật trong nội tâm cũng không có gì làm chắc, nếu Trọng Hãi không chịu đến, thì không phải chuyện này có thể lại rơi tại trên người mình sao.