-Tôi đi thì được rồi, nhưng không cam lòng, tôi vì sao đến mức đường cùng như thế này thì Tưởng thiếu là người rõ ràng nhất a, cho nên nếu không tiêu diệt được tên tiểu tử này, tôi chết cũng không nhắm mắt.
Đàm Quốc Khánh nói.
-Nhưng tôi nói cho ông biết, thằng Đinh Trường Sinh này không phải dễ trêu vào như vậy, chuyện của Cát Hổ ông biết chưa, chết ở trong tay hắn rồi, cho nên ông cẩn thận vẫn là tốt hơn, tôi bây giờ đã nghĩ thông suốt, chỉ cần hắn không trêu chọc tôi...tôi cũng không muốn đi trêu chọc hắn, dạng người này, là thứ liều mạng bất cần đời, còn người như vậy, tôi không trêu vào thì còn họa may yên ổn…
-Ha ha …Tưởng thiếu, cậu thật sự sợ hắn sao?
Đàm Quốc Khánh cười nói, đây nếu là trước kia, Đàm Quốc Khánh sẽ không dám cười nhạo Tưởng Hải Dương như vậy, nhưng bây giờ thì Tưởng Hải Dương hiện tại đã không còn là chủ tử của hắn nữa, hơn nữa Khang Minh Đức vì sao chết như thế nào thì Đàm Quốc Khánh cũng đoán được đại khái, hắn hôm nay sở dĩ đến tìm gặp Tưởng Hải Dương, không phải là muốn quay trở lại bên người Tưởng Hải Dương, mà là hắn không có tiền ... -Ông Đàm .. ông cũng không còn trẻ nữa, người trong nhà của ông cũng vì ông mà phập phòng lo sợ, nếu ông không muốn đi ra nước ngoài, thì tìm một cnơi nào nó yên ổn mà sống, chờ thêm vài năm tiếng gió đi qua, ông xuất ra ngoài thì cũng có thể, không đáng vì một tên liều mạng mà đem mạng của mình ra làm trò đùa..
Tưởng Hải Dương tận tình khuyên nhủ
-Tưởng thiếu .. cho dù cậu nhẫn nhịn nói như vậy, tuy cậu đối với Đinh Trường Sinh ẩn nhẫn, nhưng không có nghĩa là hắn từ bỏ ý đồ không có nhắm đến cậu đâu..
Đàm Quốc Khánh đốt một điếu thuốc, đem cái khẩu trang gở xuống, hơn nữa còn châm cho Tưởng Hải Dương một điếu thuốc .
-Có ý tứ gì?
Tưởng Hải Dương hỏi.
-Cái ngày cậu bị thương đó, tôi có theo chân của Đinh Trường Sinh đến hồ Thiên Nhất Sắc.
-Tôi cũng có đụng mặt với hắn khi đó.. Tưởng Hải Dương nói ra
- Nhưng sau đó, tôi nhìn thấy hắn đi theo một người đàn bà hướng về trên núi đi tới, giống như chính là hướng đến biệt thự Vọng Hải lầu mà cậu ở đêm đó .
Đàm Quốc Khánh nhìn xem sắc mặt Tưởng Hải Dương, tiếp tục nói .
-Nói như vậy thì ông vẫn một mực theo dõi quan sát hành tung của Đinh Trường Sinh?
Tưởng Hải Dương trong nội tâm trở nên kích động, tuy hắn hiện tại không nhớ nổi đêm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong ý thức của hắn là nhớ đến chính mình lên đến lầu hai thì liền đã mất đi tri giác, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau mới có người phát hiện, chẳng lẽ chuyện đó và Đinh Trường Sinh có quan hệ sao?
Tưởng Hải Dương càng thên trở nên kích động .
-Tôi không dám đến gần hắn, bình thường đều từ ở phía xa dùng ống nhòm quan sát, hơn nữa thằng này cùng gái điếm Trịnh Hiểu Ngãi có mối quan hệ không giống bình thường, đồng thời hắn ở trong nội thành này cũng có mấy nơi dừng chân, mỗi nơi đều có đàn bà, thằng Đinh Trường Sinh này, quả thực không phải người bình thường. Đàm Quốc Khánh không thừa nhận cũng không được, hắn theo dõi Đinh Trường Sinh, có đôi khi cũng không thể tưởng tượng ra nỗi…
-Ông Đàm ..nếu ông tiếp tục theo dõi hắn, cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp ông an bài, ông đã từng trải qua làm cảnh sát, so với tên Cát Hổ kia thì càng lành nghề hơn.
Tưởng Hải Dương cắn răng nói ra .
-Tưởng thiếu, tôi hôm nay đến nơi đây cũng là muốn mượn ít tiền, tài khoản của tôi bị phong tỏa , cũng không dám liên hệ người trong nhà để lấy tiền, cho nên.. . . .
-Bao nhiêu?
-Mượn trước mười vạn a .
-Ừ, ngày mai cứ đến công ty của tôi đến phòng tài vụ, trước ứng cho ông hai mươi vạn, đến lúc đó cứ nói phòng tài chính gọi điện thoại cho tôi.
Tưởng Hải Dương nói .
-Vậy thì tốt, cám ơn Tưởng thiếu, tôi đi trước một bước ..
-Được, ông cứ đi trước đi.. Tưởng Hải Dương nói.
Tưởng Hải Dương đối với Đinh Trường Sinh vẫn canh cánh trong lòng, nhưng vì Đinh Trường Sinh có vận khí quá tốt, lúc ấy tại Bạch Sơn chỉ còn kém một chút như thì đã đưa Thành Công cùng hắn vào cùng một chỗ chết, nhưng thằng này lại tránh thoát một kiếp, mà Cát Hổ thì lại chết đi, khiến cho Tưởng Hải Dương bắt đầu đối với Đinh Trường Sinh sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Thế nhưng lúc này Đàm Quốc Khánh xuất hiện lại khiến cho Tưởng Hải Dương một lần nữa dấy lên niềm hi vọng đối phó với Đinh Trường Sinh, Cát Hổ cao lắm cũng chỉ là một sát thủ nhưng tên sát thủ này sát khí quá nặng, lại không có có trí khôn, khác với Đàm Quốc Khánh, Đàm Quốc Khánh vẫn luôn muốn tìm Đinh Trường Sinh báo thù, như vậy mình giúp đỡ cho lão một chút vốn liếng cũng cũng không thành vấn đề, hơn nữa Đàm Quốc Khánh là đã từng được phân công quản lý phó cục trưởng đội hình cảnh công an, vô luận là năng lực điều tra hay là trinh sát thì Cát Hổ không thể so sánh bằng . …………………………………………………………………………………….
Đinh Trường Sinh lần nữa quay trở về, đã vài ngày hắn không có gặp Hạ Hà Tuệ rồi, trong khoảng thời gian này Hạ Hà Tuệ tâm trí không tốt, cho nên Đinh Trường Sinh không muốn đến trêu chọc nàng, kỳ thật trong lòng của hắn rất là áy náy, bởi vì Hạ Hà Tuệ đã quyết định xuất ngoại, trong khoảng thời gian này đang sắp xếp chuyện trong tiệm thẩm mỹ, dù cho Đinh Trường Sinh khuyên như thế nào, Hạ Hà Tuệ cũng bất vi sở động .
-Chị nghĩ đến đêm nay em sẽ không quay trở về, cho nên cũng không có biết là trước khi đi còn có thể gặp lại em một lần nữa hay không, không ngờ em quả thật đã quay trở lại.
Nhìn thấy Đinh Trường Sinh bước vào cửa, ngồi ở trước bàn ăn Hạ Hà Tuệ cười gượng nói ra . Trên bàn cơm bày đầy đồ ăn, đều là do một tay của Hạ Hà Tuệ làm, nhìn qua rất giống như là bữa ăn tối cuối cùng, mà nơi góc phòng có một cái túi du lịch rất lớn , không cần phải nói, đó là cái túi mà Hạ Hà Tuệ ra đi sẽ mang theo .
- Đây là …chị phải đi sao?
Đinh Trường Sinh kinh ngạc hỏi .
-Đúng rồi, đêm nay mười giờ bay, cất cánh từ sân bay Giang Đô, bay thẳng đến thành phố Toronto của Canada, Phượng Tê đã sắp xếp cho chị hết rồi..
Hạ Hà Tuệ vẫn cười rất rất ngọt , nhưng Đinh Trường Sinh nhìn thấy trong lòng nàng tràn đầy chua xót
-Chị Hạ… cần gì phải như vậy chứ, em có thể . . .
-Chúng ta không nói đến vấn đề này nữa được không? Chị đã suy tính rồi, đứa bé vừa ra đời sẽ mang quốc tịch Canada, với lại chị cũng không muốn để cho con mình sau này quay trở về nước, nếu như em nghĩ tới mẹ con chị, hãy đến Canada thăm chúng ta, còn nếu như hết tiền, chị cũng sẽ nói cho em biết, như vậy là em có thể yên tâm để chị rời đi rồi. .. Hạ Hà Tuệ tận lực nói xong ý là sẽ vẫn kết nối liên lạc với hắn, nhưng chính cái điều này lại làm cho trong nội tâm Đinh Trường Sinh càng thên không chắc .
Một Lý Phượng Ny là đã đủ, nhưng bây giờ lại thêm một Hạ Hà Tuệ, vì cái gì mà những người đàn bà này khi có con thì đều chọn cách yên lặng mà rời đi, tựa như là mình không muốn thừa nhận gánh lấy trách nhiệm vậy, nhưng kỳ thật trong nội tâm của hắn thì nguyện ý thừa nhận gánh lấy trách nhiệm đấy, nhưng các nàng đều không có cho hắn có cơ hội, nbgay cả cái cơ hội làm cha cũng không cho hắn có được .
-Vậy được rồi.. em sẽ đưa tiễn chị đi..
Đinh Trường Sinh yên lặng đứng dậy, đến trong phòng cầm ra một tấm thẻ chi phiếu, đưa cho Hạ Hà Tuệ .
-Đây là toàn bộ tiền của em còn lại sao?
Hạ Hà Tuệ nghịch ngợm hỏi. -Không phải toàn bộ đâu, trong này chỉ còn có mấy trăm ngàn nguyên tiền, mặc dù là không nhiều, nhưng em sẽ cô gắng kiếm thêm tiền, nuôi sống mẹ con chị, chị đã cho em rất nhiều nhất hạnh phúc, ai bảo vì em ích kỷ, ngay cả chính con của mình mà cũng không thể chính đại quang minh nhận lấy, em chỉ có thể là dùng tiền để mà tận tâm mà thôi.
Đinh Trường Sinh vô cùng cô đơn nói ra .
-Không nên như vậy, em như vậy thì làm cho chi đi không vui đâu...
Hạ Hà Tuệ ôm lấy Đinh Trường Sinh, đem thân thể của mình giấu ở trong lòng của hắn, mặc dù mình ngay từ đầu cùng tên tiểu nam nhân này là bị ép buộc, nhưng sau này hắn cường thế triệt để chinh phục nàng, làm cho nàng cam tâm tình nguyện làm nhân tình của hắn, không oán không hối ...