-Hừ…tôi biết ngay anh là con cú vào nhà ở, không có việc thì chẳng có đến tìm đâu.
Từ Kiều Kiều liếc trắng mắt nhìn Đinh Trường Sinh, không cao hứng nói .
-Ha ha ..lời nói này làm tôi thật đau lòng a, dù nói thế nào cũng là nể tình cô đã hầu hạ Hà Tình, nên tôi thấy có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của cô, nếu cứ để cô ở Vệ Hoàng sơn trang liều mạng thì tôi không chịu được, chuyện này không phù hợp với lương tâm tôi, nào đến đây sờ vào chỗ này của tôi thử xem .
-Làm gì?
Từ Kiều Kiều cảnh giác hỏi, hơn nữa còn né tránh ra bên cửa xe.
-Cho cô sờ một chút cái lương tâm của tôi có phải là thật vậy hay không ...
Đinh Trường Sinh vừa cười vừa nói .
-Thôi đi … anh có lương tâm thì tôi mới là lạ đấy, theo từ lúc tôi biết anh đến bây giờ, tôi vẫn bị anh lợi dụng, không phải là nhờ tôi làm chuyện này, cũng là làm chuyện kia, tôi lại có cái cảm giác, một ngày nào đó sẽ bị anh đem bán đi mất, anh cũng đừng có nói là nếu tôi không giúp anh, thì phải trả giá đấy chứ? - Ừ ..cô thông minh quá , tôi xem không sai biệt gì lắm.
-Anh…ngừng xe lại, tôi muốn xuống xe, tôi phải về nhà.
Từ Kiều Kiều lúc này thì tức giận thật rồi .
-Ai ai ..chỉ đùa một chút thôi mà, này.. chúng ta trước đi ăn cơm, tôi cảm thấy thức ăn ở Vệ Hoàng sơn trang chắc cô ăn chán rồi, tôi dẫn côi đi ăn cơm Tây , ăn xong cơm Tây chúng ta đi hát karaoke, thế nào … hôm nay cô muốn đi chơi như thế nào thì tôi phụng bồi tới cùng, coi như là tôi bồi tội cho cô được không?
-Hừ, chuyện này nghe qua còn tạm được.
Từ Kiều Kiều bỉu môi nói ra .
Đinh Trường Sinh vụиɠ ŧяộʍ thở dài, trong lòng tự nhủ tại sao các cô gái đều chống cự không nổi một chầu cơm Tây a, thật sự là không biết cái đồ chơi kia ăn có gì ngon đâu, một khối thịt nhão với chỉ có vài miếng rau thì đã ngoài 100 đồng rồi, thật sự là không đáng a. Bởi vì không vào giờ ăn cơm, cho nên nhà hàng Tây rất ít người, cứ như vậy Đinh Trường Sinh tìm một nơi tĩnh lặng, bởi vì hắn muốn mượn cơ hội ăn cơm này để cùng Từ Kiều Kiều nói chuyện, nói như thế nào đây, Từ Kiều Kiều là một cô gái rất đơn thuần, Đinh Trường Sinh tuy muốn lợi dụng người ta, nhưng cũng không muốn tài sắc kiêm thu, hắn rất minh bạch mình tình cảnh bây giờ của mình, cái tội nhắm trúng phong lưu họa đã gây ra quá nhiều, cho nên không muốn lại chế tạo thêm nghiệt duyên .
-Ừ,…tôi hỏi một vấn đề về chuyên ngành của cô thử xem..
Đinh Trường Sinh một bên dùng sức cắt lấy miếng bò bít-tết, vừa nói .
-Nói đi .. tôi biết ngay là anh tìm tôi có việc, không đơn giản là nhẫn lâu với tôi như vậy, hiện tại cũng nên nói thẳng ra, xem thử anh có thành ý phân thượng , thì tôi sẽ gắng gượng làm bài ưu giải nạn ho anh một chút.. -Ha ha .. cám ơn, tôi thích cái tính ngay thẳng của cô, định trước mặt cô khôn vặt múa rìu qua mắt thợ, mới liếc qua đã bị cô xem thấu.
Đinh Trường Sinh nịnh nọt nói .
-Ai da ..nói đi, cứ ba hoa phiền chết được..
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong nội tâm Từ Kiều Kiều rất cao hứng, bởi vì từ khi kết bạn với Đinh Trường Sinh cho tới bây giờ, Từ Kiều Kiều từng có ảo tưởng đến thời điểm nào đó, mình có thể cùng thằng này có chút tình cảm, nhưng Đinh Trường Sinh cứ từng bước Cao Thăng, dần dần cái ảo tưởng đó trở thành hy vọng xa vời.
Nhưng không nghĩ đến sự tình lại có chuyển cơ, trước đây đều là do mình cầu hắn, lúc này đây hắn lại đến cầu đến trên đầu mình .
-Nếu như tôi có một tấm thẻ ATM, đương nhiên không phải là của tôi, tôi muốn muốn lấy tiền bên trong, thì làm sao bây giờ? Đinh Trường Sinh nhẹ nhàng hỏi.
-Nếu như tấm thẻ này lai lịch rất chính, anh đừng trực tiếp đi đến ngân hàng là được, máy rút tiền tự động chỉ nhận mật mã chứ không nhận diện người.
-Nhưng tôi lại không biết mật mã.
Đinh Trường Sinh nói .
-Tấm thẻ này không phải là của anh? Anh cũng không biết mật mã, vậy anh định lấy con cóc khô a, người ta đã sớm báo mất thẻ với ngân hàng rồi.
Từ Kiều Kiều kinh ngạc nhìn trước mắt cái thằng này đã từng làm phó cục trưởng cục công an, nghĩ thầm, chỉ số thông minh của hắn như vậy thì làm thế nào lại lên làm phó cục trưởng được chứ?
-Nhưng người này chết rồi, không có khả năng báo mất giấy tờ, hơn nữa ngoại trừ người chết này, rất có thể không có ai biết đến có số tiền kia tồn tại, vậy bây giờ tôi muốn lấy được số tiền kia, thì nên làm cái gì bây giờ đây? Đinh Trường Sinh nói đến vấn đề yếu hại.
-Cho dù là người ta chết rồi, tiền này cũng phải thuộc về gia đình thân thuộc của người ta đấy, cái này gọi là di sản, anh không phải là đã học luật pháp sao? Vấn đề này cũng đều không hiểu?
-Vấn đề là số tiền kia có khả năng lai lịch bất chính, cho nên đây là tiền tài bất nghĩa, cô có hiểu chưa?
Đinh Trường Sinh nhìn chung quanh một chút, đem dao nĩa đặt ở trong mâm, nhìn Từ Kiều Kiều nghiêm túc nói .
-Tôi hiểu rồi…. anh…anh giờ muốn nuốt một mình?
Từ Kiều Kiều nhìn Đinh Trường Sinh, kinh ngạc hỏi, thần sắc của nàng lại vượt quá ngoài ý liệu Đinh Trường Sinh .
-Không… tôi và cô chia ra, cô cũng có phần.
Đinh Trường Sinh cười híp mắt nói .
-Đừng…tôi rất nhát gan, anh đừng làm cho tôi sợ.
Từ Kiều Kiều liền khoát khoát tay nói r . -Nhát gan cũng không sao, cho dù lá gan nhỏ bao nhiêu đi nữa, chỉ cần có tiền, thì lá gan sẽ trở nên lớn, có đôi khi tiền có thể tăng thêm lòng dũng cảm, cô không biết à ….
-Cóc khô … tôi chỉ nghe nói qua là rượu có thể tăng thêm lòng dũng cảm, chứ nào có ai nói có tiền thì tăng thêm lòng dũng cảm, tào lao…
Từ Kiều Kiều liếc Đinh Trường Sinh, mắng hắn thêu dệt thêm vô cớ .
-Tôi nói là sự thật, cô nhìn qua những tham quan kia đi, trong nhà giấu mấy chục triệu, mà trên đài thì diễn giải văn vẻ về đạo đức, dưới đài thì có người hô kẻ xướng, cái này là do tác dụng của tiền, nếu không có tiền, thì có lá gan này để làm như vậy sao?
Đinh Trường Sinh khẩu khí giống lưu manh vậy lại làm cho Từ Kiều Kiều thấy buồn cười .
-Ha ha … Đinh Trường Sinh..Đinh phó cục trưởng.. tôi thấy anh có cái tiềm chất dạng này a . -Ai dà… tôi nói rất nghiêm túc, người này hiện tại đã bị chết, bản án cũng đã tiêu rồi, không còn ai để ý đến chuyện này nữa, thế nào ..tôi trích phần trăm cho cô được chưa ?.
-Trích phần trăm? Bao nhiêu?
Từ Kiều Kiều cười ha hả hỏi.
-Nếu như từ một trăm vạn trở xuống, cho cô 20% , nếu như từ một trăm vạn trở lên, cô 10% , như thế nào đây?
Đinh Trường Sinh dụ dỗ nói .
-Ha ha …anh rộng rãi lại rất lớn, không phải là tiền của mình, nên tặng người không có tiếc a..
-Cái này là còn phải xem mình đưa tiền cho ai, chứ nếu là tôi đưa tiền cho một nam nhân khác, vô luận là người nam nhân đó tốt ra sao, tôi cũng sẽ rất đau lòng, nhưng đây là đưa tiền cho một mỹ nữ như Từ Kiều Kiều đây, đó là vinh hạnh của tôi, tôi còn sợ cô không lấy đây này.
Đinh Trường Sinh tiếp tục dỗ ngon dụ ngọt nói. -Thôi đi ông ơi... cứ rót mật ngọt cho tôi, anh có phải là muốn tiễn đưa tôi tới ngục giam ? Anh có biết nếu là sự việc này bại lộ ra rồi, thì tôi phải ngồi tù, mặc dù là không biết trong đó có bao nhiêu tiền, anh cam lòng sao ?
-Không cam lòng..
-Vậy anh còn bảo tôi làm.
-Tôi sẽ không để cho cô gánh lấy bất cứ trách nhiệm nào, chuyện này tôi sẽ làm mỹ mãn, kể cả làm ủy thác thư trao quyền, CMND đều đưa cho cô, cô cứ làm giống như nghiệp vụ bình thường, đó là chuyện quan trọng, việc này tôi cam đoan sẽ không để cô dính vào.