Đinh Trường Sinh tới thành ủy tìm Thạch Ái Quốc hồi báo một chút những tình huống công tác gần đây, thuận tiện đem việc Lâm Xuân Hiểu bị hoãn lại chưa thể đến Hồ Châu báo qua cho ông biết.
Nhưng khi đến nơi thì mới phát hiện, chẳng những Thạch Ái Quốc không có rảnh, mà ngay cả Trương Hòa Trần đều bị gọi vào phòng họp để ghi chép, xem ra lại có cuộc họp trọng yếu gì đó.
Trong phòng họp lúc này đang tranh luận vô cùng lợi hại, nước bọt bay loạn không nói, còn tràn ngập mùi thuốc súng, lúc này Thạch Ái Quốc vẫn làm Lã Vọng buông cần câu, âm thầm nhìn xem Cổ Thanh Sơn cùng Để Khôn Thành đang nháo nhào làm một đoàn .
-Tôi đã nói rồi, hạng mục này được tuyển chọn không phải chỉ có một mình tại Hồ Châu đâu, ngày mai người ta đến khảo sát, nếu như đến lúc đó chúng ta không thể đề xuất ra một ý kiến rỏ ràng, thì làm sao trả lời thuyết phục người ta , chúng ta sẽ ra điều kiện như thế nào được? Để Khôn Thành rất tức giận, hạng mục này là Sở Hạc Hiên kéo tới, dĩ nhiên tính toán là công lao của cạnh mình, nhưng các lãnh đạo thành phố vẫn không thể đạt thành ý kiến nhất trí, nếu còn kéo dài thì hạng mục này lập tức xong đời , nên lúc này ông thật sự là lòng nóng như lửa đốt .
-Nhìn xem đi, loại hạng mục này như trái mìn hẹn giờ nổ chậm, không nhận thì cũng đâu có sao, cái hạng mục từ nơi khác vứt bỏ, chúng ta lại nhặt lên, nếu như tại đây phát sinh ra chuyện nhân dân thưa kiện, thì cái trách nhiệm này ai sẽ gánh chịu?
Cổ Thanh Sơn vẫn quyết không buông lỏng .
-Nhưng cái hạng mục này đối với Hồ Châu rất trọng yếu, hơn nữa chúng ta cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ qua việc lớn đi, cho nên tôi đề nghị , hạng mục này tạm thời vẫn thông qua dưới tình huống chuẩn bị trước, trước tiên tiếp đãi nhà đầu tử để qua cái cửa ải này, để cho người ta nhìn thấy thành ý của chúng ta, lúc đó thì quyền chủ động nắm giữ trong tay chúng ta, nếu như đến lúc đó vẫn không thể đạt thành ý kiến nhất trí, tôi đề nghị đem chuyện này báo cáo nhanh lên trên tỉnh, nếu làm như vậy thì chúng ta cũng giảm thiếu một ít phong hiểm mọi người cho rằng như thế nào đây? La Bàn Hạ vẫn có ý ủng hộ Để Khôn Thành.
Thạch Ái Quốc nhìn thoáng qua, trong nội tâm rất mất hứng, nhưng La Bàn Hạ nói lại đúng, làm cho Thạch Ái Quốc nín thở, lời này vốn là của ông nên nói, nhưng ông lại không có phách lực này, vì thể khiến cho La Bàn Hạ nói đoạt trước mất rồi.
-Được rồi …cái hạng mục này tranh luận quá lâu, không phải chúng ta muốn đem hạng mục này đẩy ra khỏi cửa, tất cả cũng vì là mấy triệu dân chúng Hồ Châu mà suy nghĩ, cho nên tranh luận là chuyện tốt, nếu nhà đầu tư tới vội như vậy, vậy trước tiên cứ dựa theo ý của đồng chí Bàn Hạ xử lý đi, trước chúng ta phải nắm giữ quyền chủ động, được rồi …còn có người nào có ý kiến khác?
Thạch Ái Quốc giải quyết dứt khoát nói.
Hội nghị cuối cùng quyết định, để chứng tỏ Hồ Châu coi trọng cái hạng mục này , do chủ tịch thành phố Để Khôn Thành trực tiếp tiếp đãi, phó chủ tịch Sở Hạc Hiên cùng đi, cùng với khu đang phát triển toàn lực phối hợp. …………………………………………………………………………………………..
Trương Hòa Trần lúc trở lại văn phòng thì nhìn thấy Đinh Trường Sinh đang ở bên trong tại phòng làm việc của nàng, mà lúc này Thạch Ái Quốc cũng vừa trở về văn phòng .
-Chú cũng đang muốn tìm cháu đây, vào phòng làm việc của chú đi.
Thạch Ái Quốc nói ra .
-Vâng..
Đinh Trường Sinh liếc nhìn Trương Hòa Trần, Trương Hòa Trần miệng nói thầm chữ mẫu: Hạng mục PX, Đinh Trường Sinh trong đầu đại khái liền có tính toán . .
-Ngồi đi, vừa mới họp xong, hạng mục PX này lại mới có chuyện xấu rồi, ngày mai nhà đầu tư muốn tới khảo sát, chúng ta bên này cũng chưa có chuẩn bị cái gì , cháu bên khu đang phát triển ngày mai toàn lực phối hợp, cố gắng tìm cách giữ cái hạng mục này có thể đến tại Hồ Châu nhé. Thạch Ái Quốc lời nói này khiến cho Đinh Trường Sinh chấn động, chuyện này không phải là vẫn đang tranh luận chưa ngã ngũ sao? Như thế nào nhanh như vậy đã có kết luận, mình tại sao lại không biết?
-Bí thư … chú đã đồng ý để cái hạng mục này rơi xuống tại Hồ Châu?
-Không phải là chú đồng ý, mà là do thường ủy hội nhất trí ý kiến, cái hạng mục này giờ muốn dừng cũng không được nữa, chúng ta phải nắm giữ quyền chủ động, ngắn gọn một câu, chỉ cho phép chúng ta xem nhà đầu tư như là bồ câu, không thê để cho bọn họ nắm giữ chúng ta , hiểu chưa?
-Vâng..cháu hiểu được, vậy chúng ta phối hợp như thế nào đây? Trên thực tế, chuyện này tốt nhất là lặng lẽ tiến hành thì còn được, chứ không thích hợp phất cờ giống trống làm cái gì hoan nghênh các loại, đến lúc đó dẫn bọn họ đến khu đang phát triển nhìn xem, thì thấy khu đang phát triển vẫn chưa có hoàn toàn thuận lợi, có thể lập nên một dự án trước. Đinh Trường Sinh nhắc nhở .
- Ừ, cháu nói không sai, nên có một dự án trước, như vậy cái dự án này cháu làm thì có được không?
Thạch Ái Quốc thì cái gì cũng thể thử khi đang tuyệt vọng, chuyện gì cũng muốn kín đáo âm thầm đưa cho Đinh Trường Sinh, nhưng Đinh Trường Sinh không phải người ngu, cái nào nên thì mới nhận, cái nào không nên thì hắn sẽ không tiếp.
-Bí thư … chuyện này bên ủy ban thành phố chủ đạo thì tốt hơn, tốt nhất là người phụ trách hạng mục chế định dự án, chứ đừng để cho nhiều bộ môn làm , như vậy sau này cân đối cũng dễ dàng hơn.
-Ừ, cũng được..còn khu đang phát triển hiện tại đang như thế nào đây?
-Đang tiến hành đâu vào đấy, đã có xí nghiệp đến khảo sát, bí thư… cháu nhận được tin tức, qua một thời gian ngắn nữa bên tỉnh Trung Bắc tổ chức hiệp đàm đầu tư các địa khu, cháu cảm thấy chúng ta nên đến đó xem, nhưng trong tỉnh đến bây giờ cũng không có gởi thông báo đến, có phải là chúng ta không được thông báo hoặc là không muốn để cho chúng ta đến tham dự? -Cháu lấy được tin tức này từ nơi nào vậy?
-Trên mạng a, các trang tin tức đều có.
Đinh Trường Sinh nghi ngờ nói .
- Ừ, cơ hội này không thể bỏ qua, với lại gần đây thành phố cũng không yên ổn, cháu chú ý hơn một chút, mặc dù cháu bây giờ là chủ nhiệm khu đang phát triển, nhưng thành phố có tình huống như thế nào thì cháu hãy nói cho chú biết .
-Vâng…cháu biết rồi, bí thư … cháu còn có chuyện muốn báo cáo .
-Nói đi .
- Lâm Xuân Hiểu có khả năng sắp tới không thể đến sớm, bên đó bảo là tạm hoãn lại..
Đinh Trường Sinh chậm rãi nói .
-Tạm hoãn? Cháu nghe ai nói?
-Tin tức từ Hải Dương, có thể là La bí thư biết chuyện này a .
Đinh Trường Sinh giả bộ như nghi ngờ nói .
-Nếu thế trong khoảng thời gian này, cháu phải hao tâm tổn trí nhiều hơn, khu khai phát sự tình không thể coi thường, nhất định phải tranh giành khẩu khí cho chú, rất nhiều người đối với chuyện cháu đảm nhận chủ nhiệm khu đang phát triển bất mãn, cháu phải làm ra thành tích để cho bọn họ nhìn xem để bịt miệng bọn họ lại. -Bí thư …cháu nhất định sẽ cố gắng làm tốt.
Đinh Trường Sinh tỏ thái độ nói .
- Ừ, chau đi qua bên Để chủ tịch một chút, để phối hợp bọn họ làm tốt việc tiếp đãi ngày mai, xem hắn có cần cháu làm cái gì thì làm.
-Thế nhưng bên ủy ban thành phố không có gọi điện thoại cho cháu, đoán chừng chắc không cần cháu đến đâu.
Đinh Trường Sinh lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn, nói ra .
-Được rồi… chủ động một chút, cũng là vì công tác chung.
Thạch Ái Quốc nói ra, kỳ thật Đinh Trường Sinh cũng đang đợi những lời này của Thạch Ái Quốc.
Đinh Trường Sinh không có nói gì nữa, sau khi ly khai phòng làm việc của Thạch Ái Quốc, hắn đến phòng làm việc của Trương Hòa Trần , nhỏ giọng hỏi :
-Đêm nay có được không vậy?
Trương Hòa Trần không trả lời, hé miệng cười cười, khuôn mặt đỏ bừng lên, Đinh Trường Sinh tâm lý nắm chắc rồi, nghênh ngang rời đi .