Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1424: Ở giữa trời đất



CHƯƠNG 1368: Ở GIỮA TRỜI ĐẤT.

-Cậu này là….?

Tần Chấn Bang sững sờ, nhìn người bên cạnh Để Khôn Thành hỏi.

-Tần chủ tịch.. tôi là chủ nhiệm khu khai phát, bây giờ đang phụ trách chung khu đang phát triển này, tôi đưa chủ tịch tới vị trí này chính nơi tốt nhất của khu đang phát triển, hạng mục PX này cần rất nhiều nước, đây là hồ Lạc Mã, xuyên qua hồ, có thể vận chuyển hàng hóa dọc theo bờ sông, cũng cực kỳ thuận tiện , nếu như Tần chủ tịch ở chỗ này đầu tư, vận chuyển đường thuỷ nếu so với đường bộ thì tiện lợi và an toàn hơn nhiều…

-Ừ, nói tiếp đi..

Tần Chấn Bang đang quan sát tên trẻ tuổi này, mới đầu thật đúng là ông không có để hắn vào trong mắt, nhưng theo lời nói của thằng này, Tần Chấn Bang ngược lại cảm thấy thằng này so với mấy ông lớn quan liêu kia, thì tuổi còn trẻ mà nói thì nghe lọt lổ tai tốt hơn nhiều lắm .
-Tiền của chủ tịch cũng không phải gió lớn thổi tới, nếu có quăng tại nơi này thì chính là muốn kiếm tiền, cho nên sẽ không muốn nghe những lời nói suông, cho nên nếu cái hạng mục này đã là đầu tư lên đến 10 tỷ, thì so ra làm lại con đường rộng rãi thông thoáng trong khu khu khai phát này thì chỉ như là tiêu tốn vài đồng tiền mà thôi, nếu muốn đầu tư hoạt động sản xuất tốt thì trước đó cứ bỏ tiền ra làm đường trước, tiền kiếm được trong một tháng hoạt động cũng đủ dư để tính vào con đường rồi, tôi thấy làm như vậy là có lợi nhất.

Đinh Trường Sinh biểu thị vô lại nói.

-Ừ, tiểu huynh đệ …xem ra cậu cũng có chú ýnghiên cứu đến cái hạng mục này , nhưng nơi này thỉnh thoảng bị lũ lụt vây thành, đây cũng việc không tốt, nếu tôi xây dựng nhà máy ở chỗ này, nếu để đề phòng bị ngập thì phải tu sửa, vậy chẳng phải là tiền của tôi đều đập vào trong cái hồ nước này sao?
-Về cái chuyện ngập lút này thì tôi không quản được, ngập hay không ngập thì Tần chủ tịch phải nói chuyện với Để chù tịch thành phố để bảo đảm, vấn đề này thì thuộc về đại công trình, tôi không có bổn sự này, tại đây tôi chỉ quản đến những ý kiến của mình đưa ra trong phạm vi khu khai phát mà thôi…

Đinh Trường Sinh đốt một điếu thuốc, cười cười nói .

Đinh Trường Sinh với lối nói cử trọng nhược khinh thì để cho Tần Chấn Bang đã nhìn ra, thằng trẻ tuổi này cũng không phải là thuộc hạ của chủ tịch thành phố này, nên liền mỉm cười, xem ra thành phố Hồ Châu cũng không phải là nhất trì thành một khối, chỉ cần không đoàn kết là tốt rồi, có mâu thuẫn mới có thể nắm giữ từng bộ phận, nếu như bọn họ bền chắc như thép đối phó với nhà đầu tư, thì đối với ông mà nói, tuyệt không phải là chuyện tốt gì .
-Tần chủ tịch, vấn đề úng lụt thì tôi có thể bảo đảm, hiện tại thành phố đã bắt đầu chuẩn bị gia cố thêm đại đê cho hồ Lạc Mã rồi, trước mùa mưa năm nay thì có thể toàn bộ xong việc, năm vừa rồi đại đê bị vỡ là có nguyên nhân khác đấy, tuyệt không có lần sau đâu.

Để Khôn Thành bảo đảm nói .

-Ừ, hiện tại nếu nói thế thì điều kiện của Hồ Châu cũng không tệ, nhưng Để chủ tịch…chắc ông cũng biết, thành phố Hồ Châu cũng không phải là nơi duy nhất mà tôi tuyển chọn đấy, kế tiếp tôi còn phải qua những địa phương khác nhìn xem như thế nào cái đã, hơn nữa các người còn muốn chúng ta trả tiền làm đường, đây quả thật là chuyện quá hoang đường , tôi làm đầu tư hơn mười năm nay, thật đúng là lần đầu tiên mới thấy sự tình như vậy, giờ thì coi như tôi đã khảo sát xong khu đang phát triển của Hồ Châu rồi, chúng tôi còn phải đi đến tỉnh Trung Bắc, xin cám ơn.
Tần Chấn Bang trên mặt không chút biểu lộ gìnói ra .

Để Khôn Thành thoáng cái ngây dại, vậy thì chuyện này coi như là đã xong rồi…

-Um… Tần chủ tịch, ăn bữa cơm rồi hãy đi a.

Để Khôn Thành vội vàng giữ lại nói .

Nhưng là Tần Chấn Bang bất vi sở động, cùng Để Khôn Thành bắt tay, rồi chăm chú nhìn hồ Lạc Mã cách đó không xa, Đinh Trường Sinh vẫn luôn ở một bên nhìn mặt ông, nếu như Tần Chấn Bang cứ vậy mà đi như thế, chắc chắn là sẽ không có chuyện tốt, nhưng lúc Tần Chấn Bang xoay người thì sâu đậm nhìn đến hồ Lạc Mã kia, khiến cho trong nội tâm Đinh Trường Sinh như rơi xuống đất, lão này đây chỉ đang làm giá, hơn nữa rất có thể là đã có quyết định.

Thế nhưng với tư cách là chủ tịch thành phố Để Khôn Thành lại không nhìn thấy điểm này, ông tiếc rẻ cùng Tần Chấn Bang tạm biệt, hi vọng lần sau còn có thể có cơ hội hợp tác.
Đang lúc xe hơi đang khởi động, cửa kính xe hạ xuống, Tần Chấn Bang hướng phía cách đó không xa Đinh Trường Sinh hô:

-Này tiểu huynh đệ, xưng hô với cậu như thế nào đây?

-Không dám tôi họ Đinh, tên trường sanh bất lão Trường Sinh.. Đinh Trường Sinh.

Đinh Trường Sinh hô lên, vừa nghe qua làm cho Dương Phụng Tê thấy buồn cười, còn Để Khôn Thành thì trầm mặt, ngươi còn muốn trường sanh bất lão nữa hả, ngươi hãy chuẩn bị làm như thế nào qua cái cửa ải này đi….

Dương Phụng Tê đằng sau cũng đi theo xe thương vụ rời đi rồi, trước đó Đinh Trường Sinh không mang theo xe mà đi chung xe của Dương Phụng Tê, còn bây giờ thì Để Khôn Thành hiển nhiên không muốn mang theo hắn cùng đi về, cho nên mới vừa rồi còn náo nhiệt bên hồ, thoáng cái chỉ còn lại có một mình Đinh Trường Sinh.
-Hừ…đúng là không có lương tâm, đem lão tử một mình ném ở chỗ này..

Đinh Trường Sinh đốt một điếu thuốc rồi ra ngồi ở ven hồ, hắn nghĩ đến chuyện vừa rồi, Tần Chấn Bang hỏi tên của mình là có ý gì, Đinh Trường Sinh tuy văn hóa không cao, nhưng tâm nhãn thì không ít …

Hết cách rồi, hiện tại vị trí của mình càng ngày càng cao, cho nên bị người chú mục cũng càng lúc càng lớn, không thể không cẩn thận, cho dù mình không có tâm hại người , nhưng cũng nên có tâm phòng bị người.

Vừa muốn gọi một người lái xe đem mình đón về, thì Tương Ngọc Điệp gọi điện thoại đến, nàng muốn gặp Đinh Trường Sinh bởi vì chuyện mấy đứa em của nàng, nàng muốn sớm một chút đem bọn họ đưa ra nước ngoài, Bạch Khai Sơn tuyệt sẽ không buông tha địa bàn làm ăn của tỉnh Trung Nam, như vậy nếu nàng khống chế được việc chế tạo ma túy, để cùng Triệu Khánh Hổ hợp tác, khó tránh khỏi tổn hại đến lợi ích của Bạch Khai Sơn, cho nên rất có thể sẽ cùng Bạch Khai Sơn phát sinh xung đột chính diện, như vậy thì người nhà của nàng chính là vướng víu lớn nhất .
……………………………………………………………………………………..

-Em làm gì mà một mình lại chạy xa như vậy?

Nửa giờ sau, Tương Ngọc Điệp lái xe chạy đến.

-Hì..thì có một nhà đầu tư đến đây, nói muốn khảo sát tình hình thực tế, kết quả không có chọn trúng, nên đem em ném ở chỗ này rồi rời đi, chị thấy người xử sự như vậy có được không chứ, cũng may là có chị tới đón em.

Đinh Trường Sinh đang ngồi dưới đất, vươn tay như muốn để cho Tương Ngọc Điệp đem mình kéo đứng dậy.

Tương Ngọc Điệp không biết là dự mưu của hắn, vừa đưa tới thì bị Đinh Trường Sinh thoáng cái kéo ngã ngồi vào vào trong ngực hắn .

-Ai da… em định làm cái gì vậy, đang giữa ban ngày đấy..

-Giữa ban ngày mới nhìn thấy rõ ràng, chị nhìn chung quanh nơi đây thử xem , cỡ nào non nước hữu tình, ở nơi đẹp như thế này nếu không làm chút chuyện xấu, thì quá phụ lòng cảnh sắc xinh đẹp nơi này quá, chị nói đi có phải vậy không?
-Thế nhưng mà tại đây đang trời lạnh mà?

Tương Ngọc Điệp tuy ngoài miệng cự tuyệt, nhưng lại không có một chút hành động phản ứng, tại bên ngoài nơi hoang dã làʍ ŧìиɦ, nàng thật đúng là chưa có làm qua, tuy trời còn rét lạnh, nhưng trong nội tâm đã tràn đầy khát vọng rồi .

-Cho nên chúng ta cần vận động một chút để cho cơ thể ấm, một chút là hết lạnh ngay.

Đinh Trường Sinh nói xong liền thò tay cởi cái váy của Tương Ngọc Điệp, không chút khách sáo ném qua một bên .

Nhìn xem Đinh Trường Sinh xấu xa cười, Tương Ngọc Điệp biết hắn hiện đang đối với mình rất trọng yếu, chính mình mọi cách phải hầu hạ làm cho hắn vui lòng, kỳ thật chính nàng đang vẫn luôn ỷ lại vào hắn…

Ôm Đinh Trường Sinh , nàng một cái xoay người, để hắn nằm ngữa than người ở trên thảm cỏ, một đường hướng phía dưới, không cần tốn nhiều sức đem quần của Đinh Trường Sinh cũng giải khai, hơn nữa xe chạy quen đường cũ, cái miệng nhỏ nhắn đã đụng tới cây ƈôи ŧɦịŧ của hắn, nàng ngẩng đầu nhìn phía Đinh Trường Sinh, bốn mắt tương giao, hơi mở ra cái miệng đem cái đầu khấc ngậm vào trong miệng nàng.
Chỉ thấy Tương Ngọc Điệp ngậm lấy bú ʍúŧ liếʍ ɭáρ qui đầu, bàn tay cầm chặt thân cây ƈôи ŧɦịŧ không nhẹ không nặng vuốt lên vuốt xuống, đối với phương diện này thì Tương Ngọc Điệp rất là thuần thục.

…………………………………………………………………………………….

Tương Ngọc Điệp một đôi chân mở rộng hai bên hông của Đinh Trường Sinh , cặp bắp đùi dạng ra, rãnh sâu cái khe thịt phì lúc này phân liệt, từ cái lổ miệng huyệŧ mềm mại đỏ tươi dịch nhờn sềnh sệch trong suốt đọng tỏa mùi nồng đậm, nàng hạ thấp cái mông mình xuống, đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ lập tức chui vào bên trong cửa miệng huyệŧ.

-Um…ui…

Lúc này thì thân mình Tương Ngọc Điệp chủ động ngồi xuống phía dưới thật mạnh, cái huyệŧ đã nuốt hết cây ƈôи ŧɦịŧ Đinh Trường đến tận sâu trong cổ miệng đáy huyệŧ mình. trong không gian du͙ƈ vọиɠ hai người xuân sắc bay lượn ba đào, ƈôи ŧɦịŧ cùng huyệŧ mãnh liệt quấn lấy nhau chiến đấu kíƈɦ ŧìиɦ....
Bên ngoài trời thì lạnh, nên Đinh Trường Sinh cảm giác cây ƈôи ŧɦịŧ của mình xâm nhập vào một nơi đầy lửa nóng, tiếp theo chung quanh thịt non huyệŧ bắt đầu mấp máy, giống nhau bốn phía chèn ép cây thịt lớn mài lên..

…………………………………………………………………………………….

Không bao lâu đó là từng cơn tê dại khoái hoạt lấy, để cho Tương Ngọc Điệp cả người run rẩy, nghiến lấy môi dưới, ngay sau đó sâu trong huyệŧ co rút hút lấy cây ƈôи ŧɦịŧ lớn đang hướng từ dưới hẩy lên, tầng tầng lớp lớp thịt non chen mài mấp máy càng lúc càng nhanh, giống nhau một cơn lốc xoáy bắt đầu sinh ra hấp lực, hút lấy ƈôи ŧɦịŧ Đinh Trường Sinh, khiến cho hắn sảng khoái, khí lực toàn thân liền giống như sắp bị hút khô lâng lâng…

Nằm từ bên dưới vẫn như cũ gia tốc thốc ƈôи ŧɦịŧ lên trong huyệŧ Tương Ngọc Điệp, hấp lực cơn lốc xoáy tại tăng mạnh, , cực độ kɦoáı ƈảʍ làm cho Đinh Trường Sinh nháy mắt đạt tới cực hạn kɦoáı ƈảʍ, hai tay hắn gắt gao nắm chặt đỡ lấy cái mông thịt lớn của nàng, bắt đầu điên cuồng tiến lên những cú thốc cuối cùng.
Cảm thụ được ƈôи ŧɦịŧ Đinh Trường Sinh mãnh liệt bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Tương Ngọc Điệp cả người cứng đờ, trong nháy mắt cái huyệŧ ép chặt, sâu trong cổ miệng đáy huyệŧ càng hút mút thêm lợi hại, tình dịch trắng sữa của Đinh Trường Sinh trào ra như nước sôi bắn ra không ngừng, thẳng đến khi trong huyệŧ nàng bị rót đầy, thì Tương Ngọc Điệp cũng đạt tới đỉnh phong, một làn lửa nóng nóng bỏng âm tinh sôi trào theo từ cổ đáy huyệŧ trào ra, sau đó ép chảy ra ra ngoài cửa miệng huyệŧ, trợt chảy xuống đầy trên bụng hắn, tỏa ra một mùi tanh tanh giữa không gian trong lành..