Đinh Trường Sinh nhìn chung quanh một chút, hắn cũng có học được từ Vương Gia Sơn một ít cách cấp cứu, cho nên vội vàng mở cửa sau xe, để Dương Hiểu để nằm ngang, bắt đầu ấn bóp lấy trước ngực của nàng để phục hồi nhịp tim.
Lại phối hợp ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng các loại..v..v qua một vài phút phút đồng hồ, Dương Hiểu cũng đã tỉnh lại, Đinh Trường Sinh bị dọa sợ đặt mông ngồi ở đằng sau lên, thở hồng hộc..
-Ai da… mẹ nuôi làm con sợ muốn chết, giờ không sao chứ? Để con mang mẹ đến bệnh viện khám xem, tại sao mẹ lại đột nhiên bị ngất đi ..
Đinh Trường Sinh lòng vẫn còn sợ hãi nói .
-Trường Sinh ..đi ,..nhanh đến bệnh viện, mẹ phải gặp bác sĩ, để xem tình huống cha nuôi đến cùng như thế nào, mẹ muốn đi hỏi bác sĩ … Dương Hiểu cũng chẳng quan tâm đến mình, vừa tỉnh lại liền nắm bắt Đinh Trường Sinh, nóng lòng đi đến bệnh viện .
-Vâng… vậy thì đi .
Đinh Trường Sinh lái xe chạy đi.
Đinh Trường Sinh cũng không đi tìm Chu Hồng Diễm, mà dẫn Dương Hiểu trực tiếp đi tìm đến Khương bác sĩ , cũng may nàng còn chưa có có giao ban, cho nên vừa vặn gặp nàng trong phòng làm việc.
-Khương bác sĩ .. đây chính là mẹ nuô của tôi, phu nhân Cố chủ nhiệm, mong Khương bác sĩ giải thích một chút a .
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Khương bác sĩ , bệnh của nhà tôi có thể cứu được không vậy?
Dương Hiểu nói xong liền khóc không ra tiếng .
- Mẹ nuôi đừng khóc, phải nghe bác sĩ nói như thế nào cái đã, rồi chúng ta tính toán sau..
- Bác sĩ cứ nói đi … không có việc gì .. tôi chịu được.
Dương Hiểu khó khăn lắm mới ngưng tiếng khóc được hỏi. -Cố phu nhân, kỳ thật hiện tại đây chỉ mới là sơ bộ chẩn đoán bệnh, lát nữa bác sĩ cùng những chuyên gia khác hội chuẩn, để nhìn xem có được mấy thành nắm chắc, nhưng dựa vào kinh nghiệm lâm sàng ở nước ngoài, Cố chủ nhiệm rất có thể là ung thư tuyến tuỵ , cho nên phu nhân phải chuẩn bị tư tưởng trước , chuẩn bị sẵn một số tiền, có thể chi phí làm giải phẫu hơi đắt.
Khương chủ nhiệm nói ra .
-Khương chủ nhiệm, tiền không là vấn đề, chỉ cần đem cha nuôi cũa tôi trị hết bệnh, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề..
Đinh Trường Sinh tỏ thái độ nói.
Thật ra thì với dạng cán bộ cỡ Cổ Thanh Sơn, chữa bệnh chỉ có tốn một ít tiền, hầu như toàn bộ phần chi phí còn lại đã có nhà nước bỏ ra, có thể do Khương chủ nhiệm vừa mới về nước, nên chưa hiểu được tình huống thực tế bên trong quốc nội. -Vậy là tốt rồi, kỳ thật chúng tôi làm thầy thuốc nên rất lý giải tâm tình của thân nhân, chỉ cần có một chút hi vọng, chúng tôi sẽ tận gấp mười lần cố gắng, Cố chủ nhiệm chắc là sáng nay tới lấy kết quả, người nhà nên thương lượng một chút nên nói với Cố chủ nhiệm như thế nào đi, tôi cảm thấy cũng chẳng dấu diếm Cố chủ nhiệm được bao lâu đâu .
Khương chủ nhiệm nói ra .
Đây là một vấn đề mấu chốt, nói sao với Cổ Thanh Sơn đây ? Có cần đem tình hình thực tế nói cho ông biết hay không, nhưng hai chữ ung thư lại có tác dụng uy hϊếp rất là cường liệt, liệu Cổ Thanh Sơn có thể chịu được sao?
-Trường Sinh, đưa mẹ nuôi trở về nhà đi.
Dương Hiểu lặng lẽ rời bệnh viện , mặc dù Khương Bác sĩ an ủi còn phải hội chẩ , nhưng trong lòng của nàng đã biết, cái bệnh này Cổ Thanh Sơn thật sự là đã chắc chắn bị dính vào rồi . Ui trời… tại sao chuyện như vậy lại rơi xuống trong nhà mình, những năm qua Cổ Thanh Sơn đắc tội không ít người, ít nhiều cũng liên lụy đến hoàn cảnh trong nhà cũng không tốt hơn, nhưng khi con gái sự nghiệp vừa mới có chút khởi sắc, ngày tốt lành vừa mới trôi qua được vài ngày thì liền lại ra chuyện như vậy, ông trời thật là không có mắt ….
-Mẹ nuôi , tiếp theo nên làm gì? Có nên nói cho cha nuôi biết hay không?
Đinh Trường Sinh theo trong kính chiếu hậu liếc nhìn Dương Hiểu, hỏi.
-Theo mẹ nuôi về nhà đi, Trường Sinh nếu sáng nay con không có công chuyện , thì cùng một chỗ đi với cha nuôi đến bệnh viện lấy kết quả, hãy để cho bác sĩ tự nói cho cha nuôi biết đi, mẹ không có cái dũng khí này.
Dương Hiểu đau khổ dùng hai tay che kín mặt, nước mắt từ giữa kẽ tay cứ tràn ra ra . -Vâng..
Đinh Trường Sinh đáp ứng, lúc này thì hắn không thể ly khai Cố gia rồi, bởi vì Cố Hiểu Manh cũng chỉ là một cô gái, dù chỉ là con nuôi nhưng Đinh Trường Sinh phải gánh vác cái trách nhiệm này....
Đinh Trường Sinh cùng Dương Hiểu cùng một chỗ cầm đồ ăn bữa sáng vào cửa, thì Cổ Thanh Sơn vừa mới rời giường, còn tóc tai của Cố Hiểu Manh cũng xõa tung rối bời, mặc váy ngủ mỏng manh chăng có mang theo nội y đi xuống lầu, lúc nhìn vào thì thấy có Đinh Trường Sinh đi theo, nên nàng hét lên một tiếng chạy trở lại trên lầu, nàng cũng không muốn để bộ dáng rối bời lôi thôi này để cho Đinh Trường Sinh nhìn thấy .
-Trường Sinh , làm gì mà sáng sớm con lại tới đây vậy?
Cổ Thanh Sơn hỏi.
-Gần đây có quán gà vườn nấu súp đậu hủ không tệ, con thường xuyên tới đó ăn, lần này đúng dịp sáng sớm gặp được mẹ nuôi ra đi ra mua điểm tâm, cho nên con liền đi theo đến đây, thế nào cha nuôi, tối hôm qua ngủ có ngon giấc không? -Ai , không tốt lắm ..có thể là do lớn tuổi, nên có cảm giác rất mệt a, trong khoảng thời gian này cha cũng muốn nghỉ ngơi thật khỏe một chút.
Cổ Thanh Sơn ung dung nói ra .
-Khục … cha nuôi làm cán bộ cỡ này, lúc nào muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, còn đâu cần phải chọn lựa thời điểm?
-Ha ha tiểu tử này, nói lời gì vậy, đây mới là đầu xuân, lãnh đạo của con muốn điều chỉnh một số cán bộ , cho nên phòng tổ chức cán bộ trong thời gian này lại rất bề bộn , cũng may là có Đường Linh Linh tới giúp cha không ít việc, nhưng là có một số việc thì phải cần cha tự mình thao tác, ai .. đã là mệt mỏi, vấn đề điều chỉnh cán bộ lại càng mệt mỏi hơn, đủ thứ các loại quan hệ chồng chất với nhau gửi gấm…thôi không nói nữa, ăn cơm ..cơm nước xong xuôi cha còn phải đi đến bệnh viện một chuyến. Cổ Thanh Sơn nói một hơi.. .
- Ngày hôm nay đi lấy kết quả kiểm tra phải không?
Dương Hiểu xen vào hỏi .
-Ồ , làm sao bà biết? Ngày hôm qua tôi có nói sao?
-Ông xem lại trí nhớ của ông đi, hôm qua lúc trở về đã nói là đi bệnh viện kiểm tra, vừa vặn hôm nay Trường Sinh cũng ở nơi đây, vậy chúng ta cùng đi với ông đi, xem xem tình huống như thế nào, tôi dạo này cũng hơi khó thở, sẵn dịp đi khám tim luôn..
Dương Hiểu tìm một lý đo đi theo khiến cho Cổ Thanh Sơn không cách nào cự tuyệt .
- Ừ, vậy thì cùng đi, cứ để cho Cố Hiểu Manh cùng đi là được rồi, Trường Sinh thì không nên đi, hắn hiện tại rất bận rộn, không nên làm trễ nãi công việc của hắn a .
Cổ Thanh Sơn nói ra .
-Nói gì vậy.. Trường Sinh là con nuôi của tôi, bình thường thì tôi không cần hắn , giờ đi khám bệnh thì phải để đứa con nuôi này đi theo nhìn xem tình huống như thế nào, bằng không thì có con nuôi để làm gì, phải không Trường Sinh? Dương Hiểu hỏi.
-Đúng thế, mẹ nuôi, mẹ nói quá đúng, chuyện của chính phủ thì có nhiều lắm, cả đời cũng làm không hết, còn cha mẹ nuôi của mình mà không lo lắng phần nào, thì còn thương ai nữa bây giờ, phải không chị nuôi?
Đinh Trường Sinh nhìn thấy Cố Hiểu Manh thay đổi cách ăn mặc đang bước xuống lầu, liền hỏi.