-Trường Sinh.. có chuyện gì thì con đi giải quyết trước đi, cha nuôi ở đây cùng với mẹ cũng được rồi, chỉ cần chiếu cố tốt chị nuôi con giùm mẹ, mẹ rất lo lắng cho đứa con gái này..
Dương Hiểu nhìn thấy Đinh Trường Sinh tiếp nhận xong cuộc gọi điện thoại thì sắc mặt ngưng trọng nên nói ra .
-Mẹ nuôi, không có việc gì, con đều sắp xếp xong rồi.
Đinh Trường Sinh cười cười nói .
-Con đừng có nói dối, có việc phải không?
Cổ Thanh Sơn uống một hớp nước, mệt mỏi nhìn Đinh Trường Sinh hỏi, đặc điểm của bệnh ung thư tuyến tuỵ, cả người đều cảm giác rất mệt mỏi .
-Cha nuôi …đúng là có chuyện, con cũng muốn báo cáo với cha, là về cái hạng mục PX đó..
-Há, hạng mục này không phải là đã thất bại rồi sao? Làm sao con còn đề tới chuyện này?
Cổ Thanh Sơn cau mày nói .
Dương Hiểu thấy Đinh Trường Sinh cùng Cổ Thanh Sơn thảo luận chuyện công tác, nên biết điều cầm lấy phích nước nóng đi ra ngoài lấy nước .
-Cha nuôi, cha có thật lòng là phản đối cái hạng mục này rơi xuống đất Hồ Châu không vậy?
Đinh Trường Sinh không có trả lời Cổ Thanh Sơn, trái lại hỏi ngược một câu .
-Ai… kỳ thật cái hạng mục này là một bước sẽ nâng lên kinh tế Hồ Châu, nếu như có thể rơi xuống nơi đây, đối với Hồ Châu ý nghĩa đó là rõ ràng đấy, nhưng về mặt chính trị thì bị phong hiểm rất lớn, cho nên cha phản đối, nhưng hôm nay đã đến tình trạng này, có phản đối nữa cũng không có ý nghĩa gì cả.
-Nói như vậy thì ý của cha nuôi, là nếu không có nhiễm bệnh, thì vẫn là phản đối cái hạng mục này, đúng không?
Đinh Trường Sinh có chút thất vọng hỏi.
-Con sai rồi, phản đối cái hạng mục này không phải là cha nuôi, mà là của Thạch bí thư lãnh đạo của con, hắn cảm thấy đảm đương không nổi về vấn đề chính trị phong hiểm này, nếu để cho Đào Thanh Quân ra mặt, như vậy thì hắn có liên quan quá rõ ràng, cho nên cơ hồ tất cả mọi người đều cho là cha nuôi phản đối, chẳng qua là do lãnh đạo của con không có quyết định mà thôi, chuyện này là sự thật.
-Cái gì? Cha nuôi … đây là thật? Nhưng con thấy là Thạch bí thư vẫn luôn hi vọng cái hạng mục này có thể hoàn mỹ rơi xuống nơi đây mà.
Vấn đề này làm cho Đinh Trường Sinh có chút mơ hồ, Thạch Ái Quốc lần lượt vẫn luôn nói lo trước lo sau, nhưng không có ý phản đối, nhưng tại sao lời này của Cổ Thanh Sơn lại có ý tứ là sao đây?
-Ha ha … cái này là chỗ khôn khéo của lãnh đạo con, con vẫn không thấy rõ sao?
Cổ Thanh Sơn cười nhạo nhìn Đinh Trường Sinh rồi hỏi.. .
-Ai , cha nuôi … toàn là những lão hồ ly này, con thật sự là phục các người rồi, như thế nào khắp nơi đều cũng tính toán được ah.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói
-Cho nên …Trường Sinh, con còn non cực kì, ngàn vạn lần không nên đơn giản tin người khác, kể cả lãnh đạo của con, nói thật ..Thạch bí thư đối với con không tệ, nhưng hơn phân nửa vẫn là lợi dụng con, chơi trò tâm nhãn, con không chơi lại hắn được đâu.
-Cha nuôi , con không muốn cùng các người chơi trò tâm nhãn, con chỉ là dốc sức làm việc mà thôi, làm chi cần phải chơi cái trò tâm nhãn như vậy a…Ai, thật sự là bái phục các người rồi.
-Vì thế nên con giờ đã biết Thạch bí thư ra vẻ phản đối cái hạng mục PX này, chẳng qua là hắn không muốn gánh lên cái trách nhiệm, vì thể để cho cha nuôi tới gánh, nhưng thật sự là hắn lại rất mong muốn cái hạng mục này thành công để mang tới lợi ích, cho nên hắn bây giờ rất là mâu thuẫn, điểm này con phải cân nhắc đến.
-Ai , thật sự là khó làm việc thẳng thắn a….vừa rồi cú điện thoại kia là của nhà đầu tư gọi tới, họ muốn gặp con nói chuyện, cha nói con có nên đi hay là không?
-Đương nhiên là phải đi, Để Khôn Thành và Sở Hạc Hiên không có làm thành cái hạng mục này, còn con nếu mà làm thành, vậy thì thành tích của con sẽ không tầm thường rồi, nhưng con phải chú ý báo cáo cho Thạch bí thư biết, con người của Thạch Ái Quốc cha nuôi hiểu rõ ràng nhất, một là chỉ muốn chiếm tiện nghi, mặt khác thì không muốn gánh lấy phong hiểm, cho nên con phải tính toán như thế nào để đem chuyện này làm cho viên mãn thì mới tốt a.