Đinh Trường Sinh sau khi đi vào, biết mà vẫn hỏi .
-Vừa mới đi ra, con không có gặp cô ấy sao?
Cổ Thanh Sơn thấy kỳ lạ nên hỏi .
-Con không có gặp mặt. À… cha nuôi, có chuyện này con muốn thương lượng với cha một chút , hay là chuyển viện đến Giang Đô đi, con cảm thấy nơi đó kỹ thuật điều trị nếu so với Hồ Châu thì tốt hơn, cha nuôi nghĩ sao?
Đinh Trường Sinh tuân theo ý tứ của Đường Linh Linh, trước trưng cầu ý của Cổ Thanh Sơn.
-Chuyện này là ý của con hay là của mẹ nuôi con?
Cổ Thanh Sơn để quyển sách trong tay xuống hỏi, trong khoảng thời gian này ông mới có thời gian để đọc sách .
-Ý của con , còn chưa có trao đổi với mẹ nuôi, cha nuôi nghĩ sao?
-Thạch bí thư có tới thăm cha nuôi.
Cổ Thanh Sơn nói một câu không có đầu không có chân như vậy. -Há, chuyện này cùng chuyện chúng ta chuyển viện có quan hệ sao?
Đinh Trường Sinh kỳ quái hỏi .
-Hắn hi vọng ta tiếp tục chủ trì kế hoạch điều chỉnh cán bộ trong mùa xuân này cho xong, vậy con nói cha nuôi nên đi hay là nên ở lại đây, nếu như cha nuôi đi lên tỉnh chữa bệnh, chắc chắn là phải đem toàn bộ công tác bàn giao:cho người khác, như vậy chỗ bàn giao đó Thạch bí thư sẽ xử lý như thế nào?
Cổ Thanh Sơn khó khăn nói .
-Thế nhưng bệnh của cha nuôi tốt nhất là phải lập tức phải mổ, chẳng lẽ những người khác trong phòng tổ chức cán bộ dám không nghe theo lời của Thạch bí thư sao?
Đinh Trường Sinh đối với công tác tổ chức cán bộ không biết lắm, ở trong mắt hắn xem phòng tổ chức cán bộ nếu như ai không nghe theo lới bí thư, như vậy thì cứ đơn giản thay người đi, nhưng hắn không để ý đến cha nuôi Cổ Thanh Sơn của hắn là nhân vật dám cùng Để Khôn Thành vỗ bàn cho nên nếu như Cổ Thanh Sơn không có mặt ở đây, như vậy mọi chuyện thì phải xin chỉ thị từ phía Cổ Thanh Sơn từ xa trên tỉnh, như vậy lời truyền đi cũng không tốt lắm, nhất định sẽ có người sẽ báo cáo lên tỉnh, nói Cổ Thanh Sơn bởi vì bệnh tật mà làm trễ nãi công tác, chẳng khác gì là còn tiếc quyền,từ phía xa trên tỉnh thành còn nắm lấy chuyện của phòng tổ chức cán bộ . -Dựa theo quy định, nếu cha nuôi không có ở đây chủ trì, thì nhất định là thường vụ phó chủ nhiệm Hồ Đông Lai sẽ chủ trì thay thế công tác, nhưng người này luôn luôn làm trái lại với ý của cha nuôi, hơn nữa những người khác không biết, nhưng cha nuôi rất rõ ràng, hắn làm trái lại không phải bởi vì hắn là thường vụ phó chủ nhiệm, mà là bởi vì hắn là cây đinh người của Tưởng Văn Sơn xếp vào tại phòng tổ chức cán bộ đấy .
-Tưởng Văn Sơn… Tưởng Văn Sơn đã là quá khứ thức rồi, Hồ Đông Lai còn muốn quật khởi, vậy ông ta không biết nhìn xem tình thế hay sao?
Đinh Trường Sinh hỏi ngược lại .
-Con sai rồi, Hồ Đông Lai người này không có lập trường, hắn là một người theo chủ nghĩa cơ hội, từ lúc Tưởng Văn Sơn rơi đài, hắn liền đem ánh mắt ổn định ở chỗ chủ tịch thành phố, cho nên người này không thể không đề phòng, con không biết, bí thư Lưu Thành An của khu Tân Hồ là cán bộ trong quá trình điều chỉnh lớn nhất so với những quan viên khác, nhưng Lưu Thành An cũng đã sớm cùng Dể chủ tịch mắt đi mày lại rồi, Thạch bí thư tự mình nói cho cha nuôi biết , Lưu Thành An đã từng không chỉ một lần đến nhà Để chủ tịch vào buổi tối, cho nên với thế cục chính trị trước mắt của Hồ Châu, con nói thử xem, Thạch bí thư không muốn cha nuôi đi, thì cha nuôi có thể đi sao? Cổ Thanh Sơn an ủi vỗ vỗ tay Đinh Trường Sinh, nói ra .
-Nhưng bệnh của cha nuôi thì làm sao bây giờ?
Đinh Trường Sinh vội vàng nói, hắn nóinhư thế là chân thành chứ không phải là giả bộ, Cổ Thanh Sơn cũng nhìn ra được .
-Bây giờ không phải là đang trị liệu sao? Có thể nói, nếu như lần điều chỉnh cán bộ này, chỉ sợ mọi việc sẽ không thuận lợi lắm, nhất là vị trí này của Lưu Thành An, nhất định sẽ có tranh luận rất lớn, cho nên cha nuôi phải tọa trấn Hồ Châu, việc này cứ cho là trách nhiệm của cha nuôi đi, cha nuôi cũng đã hứa hẹn với Thạch bí thư rồi, đã hứa thì phải giữ lời a .
-Ai …. Nếu vậy thì đành chịu thôi, hay là con sẽ lên tỉnh, xem có thể hay không mời chuyên gia của bệnh viện trên tỉnh đến đây làm giải phẫu cho cha nuôi, vấn đề này cũng là có thể, chỉ có điều con vẫn lo lắng điều kiện chữa bệnh của Hồ Châu mà thôi. Đinh Trường Sinh vẫn không an tâm
-Không có việc gì đâu, con cứ nghỉ ngơi trước đi, có gì thì cha nuôi sẽ gọi.
Cổ Thanh Sơn nói .
Ra khỏi phòng bệnh Cổ Thanh Sơn, Đinh Trường Sinh cám thấy gấp gáp, bây giờ mà trong tay không có tiền thì thật sự không giải quyết được chuyện gì , nếu như có ý định lên tỉnh mời bác sĩ chuyên gia, không có tiền thì chắc chắn sẽ không có ai tới, cho dù Cổ Thanh Sơn là chủ phiệm phòng tổ chức cán bộ thành phố Hồ Châu đi nữa, các bác sĩ trên tỉnh, bọn họ từng gặp và chữa trị cho các vị quan lớn đã rất nhiều, cho nên đối với Cổ Thanh Sơn như vậy thì rất khó được cho là có số má, vì vậy chỉ có thể là dùng tiền để làm phương tiện.
Cho nên đối với cái thẻ ngân hàng của Chu Hồng Quân lưu lại, Đinh Trường Sinh liền ký thác kỳ vọng, chỉ mong là Chu Hồng Quân không có gạt hắn, cho nên hắn khẩn cấp muốn biết được trong cái thẻ ngân hàng này rốt cuộc là có được bao nhiêu tiền? -Alo.. chị đang ở đâu vậy?
Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Ngải hỏi.
-Còn có thể ở đâu nữa, đang trong nhà hầu hạ hai tiểu tình nhân của em đây này, em tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp đi, hai cô gái này luôn ở chỗ này của chị cũng không phải là một biện pháp a .
-Chờ một chút đi, em có việc muốn nhờ chị hỗ trợ .
-Chuyện gì?
Lúc này Trịnh Tiểu Ngải đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhô cao cái âm hộ lên để cho Cốc Nhạc Nhạc dùng miệng bú ɭϊếʍ, còn mé trên thì Cốc Điềm Điềm cũng đang ngồi dạng háng trên miệng Trịnh Tiểu Ngải để cho nàng lè lưỡi bú ʍúŧ trên cái khe thịt hồng hào non trẻ tưới rói của mình, nhưng lúc Trịnh Tiểu Ngải nghe xong lời nói của Đinh Trường Sinh ở trong điện thoại có vẻ nghiêm trang căng thẳng, nàng liền tạm dừng trò chơi du long hí phượng của ba người, liền cầm điện bước ra bên ngoài gian phòng ngủ. -Chị là trưởng phòng giáo dục của Tân Hồ khu, vậy hồ sơ tư liệu của Chu Hồng Quân có để ở chỗ của chị không vậy ?
-Hồ sơ của hắn sao lại ở chỗ này của chị chứ, mà để ở trên phòng giáo dục a .
Trịnh Tiểu Ngải nghe xong Đinh Trường Sinh hỏi về Chu Hồng Quân, trong nội tâm lại là xiết chặt, đây cũng là một trong hai người mà nàng hận nhất trong đời này.
-Vậy trong hồ sơ có chữ ký cùng bản sao thẻ CMND của hắn không vậy?
-Ừ, chữ ký thì nhất định là phải có, có rất nhiều báo cáo tài liệu đều có chữ ký của hắn, còn bản sao thẻ căn cước, để chị tìm xem.
-Vậy thì tốt, ngày mai em đang cần dùng gấp nhé...
- Được, chị sẽ chuẩn bị cho em.
Trịnh Tiểu Ngải không biết Đinh Trường Sinh làm gì, Chu Hồng Quân thì đã chết lâu rồi, hắn tìm chữ ký của Chu Hồng Quân để làm gì, mặc dù biết Đinh Trường Sinh chắc chắn sẽ làm chuyện gì mờ ám đây, nhưng Trịnh Tiểu Ngải vẫn tin tưởng tuyệt đối vào Đinh Trường Sinh… Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Đinh Trường Sinh cho Đỗ Sơn Khôi đi đến phòng giáo của của Tan Hồ khu chờ ở bên ngoài, đến tầm mười giờ sáng, Trịnh Tiểu Ngải đi ra khỏi cửa cổng, khi đi ngang qua chiếc xe mà Đinh Trường Sinh đã dặn, nàng đem một cái túi giấy ném vào trong xe rôi đi thẳng không nói gì, phảng phất là ném đi một cái túi rác rưởi vậy ..
Đỗ Sơn Khôi lập tức đem cái túi giấy mang về cho Đinh Trường Sinh, trước mặt hắn là một tờ giấy in trao quyền ủy thác, chỉ cần ký lên tên của Chu Hồng Quân, cùng với bản sao thẻ căn cước là được rồi, vấn đề còn lại chỉ là không biết Chu Hồng Quân có cài đặt mật mã tại ngân hàng hay không mà thôi.
- Này, cô đang ở ngân hàng sao?
Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho Từ Kiều Kiều hỏi.
-Buổi trưa… buổi trưa ít người, hôm nay đến sao? Từ Kiều Kiều nhỏ giọng hỏi.
-Ừ… , hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu như không được, không cần quá cô gắng áp dụng, chúng ta tìm biện pháp khác.
Đinh Trường Sinh dặn dò .
-Khỏi cần anh nói, tôi biết nên làm như thế nào mà.