Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1450: Nghe lén



CHƯƠNG 1394: NGHE LÉN.

-Anh Đỗ làm xong vụ này có khả năng anh sẽ có một số tiền lớn, cái chữ này là em ký mẫu, quá trưa nay lúc đi chuyển tiền, anh chú cải trang một chút, đừng để cho người dễ dàng nhận ra, sau khi chuyển hoàn số tiền kia, cái thẻ này liền hủy bỏ, nếu có mật mã, thì đưa ra tời giấy quyền ủy thác, người của ngân hàng cũng gánh chịu nguy hiểm, cho nên chỉ có bản sao thẻ CMND sợ là không được, nếu như không có mật mã, thì chuyện càng đơn giản hơn, bây giờ anh tập ký cái chữ này, trước cứ đối chiếu mà tập luyện một chút.

Đinh Trường Sinh cùng Đỗ Sơn Khôi ngồi mặt đối mặt, tay bắt tay dạy cho hắn phải làm sao bây giờ .

-Tôi biết, yên tâm đi, Trường Sinh… tôi tin là cậu cũng không lừa dối tôi..

Đỗ Sơn Khôi cười cười nói , bắt đầu rất nghiêm túc tập luyện chữ ký của Chu Hồng Quân làm sao cho thật giống .
-Đây là cái thẻ ngân hàng, không phải của em, cũng không phải của anh, trước cứ đem tiền chuyển tới cái thẻ này rồi tính sau, bởi vì cái thẻ của Chu Hồng Quân chúng ta không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện, cho nên cứ chuyển tới thẻ ngân hàng của chúng ta thì tương đối an toàn hơn.

Đinh Trường Sinh dặn dò .

Mãi cho đến khi Đỗ Sơn Khôi cất bước, Đinh Trường Sinh vẫn luôn ở lại trong nhà , trên thực tế đoạn thời gian này cũng không dài, có thể chỉ keo dài tầm một tiếng, nhưng đối với tâm trạng của Đinh Trường Sinh bây giờ thì dài tựa một năm, dù sao cái này cũng không phải là tiền của mình..

Đinh Trường Sinh không ngừng trong phòng đi qua đi lại , liên tiếp hút thuốc chờ đợi tin tức, nhưng đợi qua một tiếng, vẫn chưa có tin tức, Đinh Trường Sinh không nhịn được muốn lấy điện thoại di động gọi cho Đỗ Sơn Khôi hỏi là đã có chuyện gì xảy ra hay không, nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút vẫn là đè nén được, ngay vừa lúc đó, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
Đinh Trường Sinh theo trong mắt mèo nhìn ra, đó là Đỗ Sơn Khôi đã quaytrở lại .

-Như thế nào rồi?

Đinh Trường Sinh kéo ra cửa phòng hỏi.

-Được rồi, đây là thẻ ngân hàng của cậu đưa cho tôi , toàn bộ tiền ở bên trong đó rồi..

-Tình huống như thế nào vậy?

Đinh Trường Sinh tiếp nhận cái thẻ ngân hàng nhịn không được hỏi.

-Không có mật mã, rất thuận lợi, còn đây là giấy trao quyền ủy thác cùng bản sao thẻ căn cước, tất cả đều không cân đến..

Đỗ Sơn Khôi hưng phấn đem mấy thứ đó đều trả lại cho Đinh Trường Sinh .

-Có bao nhiêu tiền?"

- cháu con rùa , con mẹ nó quá tham, trọn vẹn có đến hơn 12 triệu khối tiền, tất cả đều là tiền mặt ah.

Đỗ Sơn Khôi cũng là lần đầu tiên thấy nhiều tiền như vậy, tuy nhiên đây chỉ là một con số, nhưng vẫn làm cho Đỗ Sơn Khôi rất là hưng phấn.
-Cái gì? Hơn 12 triệu, con mẹ nói, Chu Hồng Quân, không hổ lão tử giúp ngươi báo thù, ngươi thật đúng là đã cho lão tử một món lễ lớn ah. Anh Đỗ , chúng ta phát tài rồi, đúng rồi anh chuẩn bị cái thẻ ngân hàng đi, em đem tiền chuyển cho anh, còn nữa…anh đem sư phụ của anh mang đến Hồ Châu ở đi, tại đây không khí thật trong lành, không cần cứ ở chỗ núi đó nữa a nếu sự phụ muốn ở trên núi, chúng ta tại Hồ Châu xây dựng một cái đạo quan trên núi cho sư phụ tu là được rồi.

Đinh Trường Sinh hí hửng nói .

-Ha ha , việc sư phụ tôi thấy cũng nên làm như vậy, còn chuyện tiền thì tôi chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, cũng không biết tiêu xài như thế nào, hay là cậu cứ cầm giữ đi a .

-Ai .. việc này không thể qua loa, cứ quyết định như vậy đi, anh tranh thủ thời gian làm thẻ ngân hàng, bằng không thì em lấy tiền mặt đưa đến trong nhà anh , em biết anh và người đàn bà góa trên lầu kia rất tốt, đàn ông mà, không có tiền thì sẽ không có cách nào tìm đàn bà được, cho nên em sẽ chuyển tiền đến cho anh.
Đinh Trường Sinh kiên trì nói .

Lời nói này làm cho Đỗ Sơn Khôi rất ngượng ngùng, hắn và người đàn bà góa trên lầu kia hiện tại suиɠ sướиɠ như mật thêm dầu, tuy Đinh Trường Sinh chỉ gặp mặt một lần, nhưng cũng nhìn ra người đàn bà có cuộc sống đạm bạc qua ngày, cho nên Đinh Trường Sinh mới yên tâm để cho Đỗ Sơn Khôi kết giao với nàng, nói cách khác tại vì Đỗ Sơn Khôi đều giúp đỡ Đinh Trường Sinh làm một số việc mà không thể để lộ ra bên ngoài, vấn đề đừng để một ngày nào đó, tất cả đều bị một ngươi đàn bà tinh ranh nào đó tiết lộ ra ngoài .

Đinh Trường Sinh đã nói như vậy, Đỗ Sơn Khôi cũng không còn kiên trì nữa, nói thật số tiền kia nếu xảy ra chuyện thì một mình Đỗ Sơn Khôi sẽ chịu trách nhiệm phong hiểm, không biết Đỗ Sơn Khôi có ý thức được hay không, bởi vì trong tài khoản chuyển tiền vừa rồi, đó là do Đỗ Sơn Khôi ký tên, tuy hắn ký là danh tự của Chu Hồng Quân, nhưng nếu sau này người trong cuộc truy tìm ra được, Đỗ Sơn Khôi cùng Từ Kiều Kiều ai cũng chạy không thoát được, bỡi vì không có sử dụng đến giấy ủy thác, cho nên riêng Đinh Trường Sinh tạm thời là an toàn.
Vì thế Đinh Trường Sinh tuyệt đối không thể để cho Đỗ Sơn Khôi có cảm giác là mình hãm hại hắn, số tiền kia nhất định phải phân chia cho Đỗ Sơn Khôi một số, cùng với Từ Kiều Kiều, đều phải thực hiện lời hứa hẹn trước đây, để tránh đi giông như những chuyện thương xảy ra như vậy, rất nhiều chuyện bị bộc lộ ra ngoài đều là vì ăn chia không đồng đều tạo thành, Đinh Trường Sinh hiểu rất rõ ràng cái đạo lý này ..

Hắn tin tưởng Đỗ Sơn Khôi, nhưng con từ chỗ Từ Kiều Kiều làm sao sắp xếp cho tốt biện pháp, bởi vì Từ Kiều Kiều là một người phụ nữ, nàng sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, vạn nhất khi cùng nam nhân của nàng đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, đây tuyệt đối là một tai họa ngầm rất lớn.

Đinh Trường Sinh chờ ngân hàng đến giờ tan việc chờ Từ Kiều Kiều tan tầm, Từ Kiều Kiều sau khi tan việc, cũng không gấp gáp gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, mà là lái xe ra rời khỏi cổng ngân hàng .
Đinh Trường Sinh vừa lái xe bên cạnh vừa gọi điện thoại cho Từ Kiều Kiều.

-Mỹ nữ .. có rãnh không, tôi muốn mời cô ăn cơm.

-Đến lúc nào vậy ? Lúc này anh mới mời khách, không biết là có thành ý hay không đây?

Từ Kiều Kiều ở trong điện thoại cười nói .

-Sao lại nói vậy chứ, tôi vẫn luôn đang đợi cô đây này, chỉ là cô không thấy được tôi...tôi đang chạy xe ngay tại phía sau xe cô đây này.

Đinh Trường Sinh cười nói .

-A… anh...anh tại sao không gọi cho tôi biết?

-Tốt rồi … cô không cần ngừng xe, hay là đi đến hồ Thiên Nhất Sắc đi, tôi ở phía sau đi theo cô, chúng ta đến đó ăn mừng …

-Ăn mừng cái gì?

Từ Kiều Kiều cố ý hỏi

-Trong điện thoại nói bất tiện, đến đó rồi nói sau.

Đinh Trường Sinh nói xong liền cúp điện thoại, bởi vì chính hắn bây giờ đã không có làm ở cục công an thành phố, Đàm Quốc Khánh trước kia lợi dụng trong tay mình chức quyền nghe lén Trịnh Tiểu Ngải, bằng không Đàm Quốc Khánh cũng sẽ không theo từ con đường của Trịnh Tiểu Ngải mà tìm được hắn Đinh Trường Sinh, cho nên bây giờ hắn phải cẩn thận một chút, lúc này điện thoại chính là một quả mìn định giờ, bất định lúc nào tiếng nổ cũng không biết chừng.
Vì không muốn bị người khác chú ý đến, Đinh Trường Sinh khi đến hồ Thiên Nhất Sắc, còn cố ý đến chậm thêm vài phút đồng hồ, chờ cho Từ Kiều Kiều một mình đã đến Điếu Ngư đảo, hắn mới đón xe điện đi đến gian phòng kia.

-Vì sao đến chậm như vậy?

-Vì an toàn mà.

-Hừ….gấu đầu lòi đuôi, anh quên tôi là bạn gái của anh rồi sao, cùng bạn gái cùng đi ăn cơm còn phải tách ra kẻ trước ngươi đi sau sao?

-Ồ , nói như vậy thi tôi ngược lại thật ra đã quên.Ai… thật là chủ quan, thế nào ? Hôm nay thuận lợi chứ.

-Anh không biết, lúc ấy tôi có biết bao nhiêu là lo lắng, tôi . . .

Từ Kiều Kiều đang nói liền bị Đinh Trường Sinh ra hiệu ngừng lại, bởi vì lúc này trong túi của hắn có một âm thanh chấn động nhè nhẹ kêu lên .