Tương Ngọc Điệp cùng Triệu Khánh Hổ kết giao, bên ngoài vẫn luôn dùng danh nghĩa chuyện công tác để tiến hành gặp nhau, ví dụ như đến Vệ Hoàng Trang phóng vấn tìm hiểu..v..v.. nhưng là lúc này đây, trong đêm tối nàng lại mạo hiểm mà không sợ bị người phát hiện, lại đến Vệ Hoàng Trang .
Lúc này Triệu Khánh Hổ còn chưa đi ngủ, khi thấy Tương Ngọc Điệp đột nhiên xuấ hiện thì lão cũng rất là kinh ngạc, vội vàng đứng dậy mặc quần áo rồi đến phòng tiếp khách, còn Tương Ngọc Điệp lúc này chính trong phòng khách lo lắng đợi lão.
-Cô Tưởng, như thế nào đúng lúc này lại tới, xảy ra chuyện gì vậy?
Triệu Khánh Hổ hỏi.
-Anh Triệu, quả thật là đã xảy ra chuyện, nếu em không nhanh lẹ, chỉ sợ chúng ta sẽ không gặp lại rồi, anh phải giúp em đấy, hiện tại chúng ta hợp tác, cũng là lúc anh chứng tỏ thành ý, nếu như i lần này anh giúp em, như vậy sau này em sẽ bảo đảm tại tỉnh Trung Nam anh sẽ cung cấp toàn bộ nguồn hàng, như thế nào đây? Nghe được Tương Ngọc Điệp nói như thế, Triệu Khánh Hổ chưa vội quyết định , ngươi đã sốt ruột như vậy , rất rõ ràng ngươi thật sự đã gặp chuyện đại sự, hơn nữa sự tình rất khẩn cấp, nhưng ta thì không gấp, ngược lại còn có thể nhân cơ hội này vớt được càng nhiều chỗ tốt hơn..
Nhưng lão cũng minh bạch, mình không phải là Bạch Khai Sơn, không thể nào hoàn toàn nắm giữ được người đàn bà này, nhưng lại nghe nói người đàn bà này qua lại cùng với Đinh Trường Sinh kia rất gần, cơ hồ chính là gian phu dâʍ phụ, cho nêncó thể lợi dụng được chỗ này, chỉ có điều không thể đem dây thừng siết thật chặt được, nêu làm như vậy rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
-Ngồi xuống cái đã, ngồi xuống hãy nói, đến cùng xảy đã xảy ra chuyện gì?
-Vừa tôi em tăng ca đi về trễ, về đến trong nhà thì phát hiện em trai em gái của em đã đều bị người bắt đi rồi, chỉ lưu lại tờ giấy, hẹn ngày mai đi đến Giang Đô để đón người, nếu chậm trễ thì không cần đi, chờ nhặt xác a. Tương Ngọc Điệp cái đầu quả thực là muốn nổ tung, khi vừa xảy ra chuyện, đầu tiên thì nàng nghĩ tới là Đinh Trường Sinh, nhưng lại nghĩ đến chuyện này nếu như Bạch Khai Sơn đối mặt với mình thương lượng, còn nếu Bạch Khai Sơn muốn cá chết thì lưới cũng rách, như vậy thì sự tình mình tinh chế ma túy khẳng định cũng là trốn cũng không thoát .
Vốn ban đầu kế hoạch thật tốt, thông qua mối quan hệ của Đinh Trường Sinh, em trai, em gái của nàng bằng tốc độ nhanh nhất đã làm xong hộ chiếu, cũng không biết có phải hay không tin tức bị tiết lộ phong thanh, Bạch Khai đột nhiên hành động, cú đánh này làm nàng trở tay không kịp .
-Cô nhất định là Bạch gia làm?
Triệu Khánh Hổ tựa hồ có chút không tin nói
-Trừ lão ra thì không ai biết được thân nhân của em, cho nên …anh Triệu xin anh ra mặt giúp em một chút. -Tôi giúp cô cũng có th , bất quá, tôi có một điều kiện ...
-Anh cứ nói đi.
Tương Ngọc Điệp cũng biết, để cho Triệu Khánh Hổ giúp mình thì không dễ dàng như vậy .
-Tôi muốn biết cô và Đinh Trường Sinh có quan hệ như thế nào, bởi vì lâu nay tôi vẫn luôn muốn cùng Đinh chủ nhiệm trở thành bằng hữu, hơn nữa theo tôi dự đoán, Đinh Trường Sinh trong tương lai sẽ còn leo lên, cho nên tôi muốn cô giúp tôi dẫn kiến với hắn, ít nhất về sau cũng không làm khó dễ tôi.
Triệu Khánh Hổ nói ra .
-Hắn làm khó dễ anh? Hắn làm khó dễ anh lúc nào vậy?
Tương Ngọc Điệp sững sờ, hỏi.
-Gần đây cục công an thành phố rất là xiết chặt điều tra, nhất là quan bar Toàn Thạch Linh Điểm, hiện tại từ nơi đó cũng không dám xuất hàng ra ngoài, cái này rất ảnh hưởng đến hiệu suất của chúng tôi, vì thế tôi muốn cùng Đinh Trường Sinh giảng hòa, thật ra chúng ta nguyên bản thì chúng tôi và hắn cũng không có quan hệ gì, chẳng qua là đạo bất đồng mà thôi, cho nên dù là cô cam đoan nguồn cung cấp, nhưng tôi lại không nhất định có thể tiêu thụ ra ngoài, như vậy thì tiền vẫn là không thu được đến tay phải không? Triệu Khánh Hổ vừa cười vừa nói .
-Hắn đều rời khỏi cục công an, làm sao còn quản được bản án bên cục công an chứ, anh có lầm hay không vậy?
Tương Ngọc Điệp không tin Đinh Trường Sinh đến bây giờ vẫn còn cầm giữ được cục công an .
-Cô có thể không biết, thằng này có năng lực cực kì lớn, đội trưởng cảnh sát hình sự chính là do hắn đề cử đi lên, bây giờ tên đội trưởng cảnh sát hình sự kia ngay cả cái mạng của hắn cũng không từ, kể cả chính ủy Lan Hiểu San, cô ta cũng là người của hắn, cô đã hiểu chưa ?
Triệu Khánh Hổ nhắc nhở .
-Chuyện này quả thực là em không biết, bất quá anh yên tâm, em sẽ cố hết sức , nhưng chuyện này không phải là nhất thời bán hội sẽ có hiệu quả, nếu như anh giúp em…...em cam đoan sẽ đem Đinh Trường Sinh kéo đến chúng ta bên này . Tương Ngọc Điệp rất là tự tin nói ra .
-Đây chính là cô nói.
Triệu Khánh Hổ âm hiểm nói ra .
-Đúng, chính là em nói .
-Được, ngày mai trời rạng sáng , tôi sẽ để cho Triệu Cương dẫn người đến gặp yếu nhân ở Giang Đô, nhưng cô cũng phải đi theo ...
Triệu Khánh Hổ nói ra .
-Em nhất định sẽ đi, chuyện này không cần anh nói, nhưng em không thể đợi đến hừng đông, em muốn đi ngay lập tức.
Tương Ngọc Điệp bây giờ một khắc cũng đợi không được rồi.
…………………………………………………………………………………….
Thu xếp ổn thỏa Từ Kiều Kiều, Đinh Trường Sinh vẫn đúng hẹn chạy về thành phố, nhưng lúc này đã là buổi tối, cho nên hắn đi thẳng đến khu cư xá Gia Chúc Viện thành ủy đi tìm Thạch Ái Quốc.
Không ngờ, khi hắn gõ cửa đi vào, là Tiêu Hồng bước ra mở cửa, hơn nữa nhìn bộ dáng tựa như đang cùng Thạch Mai Trinh đàm luận, giống như rất là hòa hợp, chứ không phải giống như là muốn đánh nhau. -Cậu đã đến à, lão Thạch đang ở trong phòng, tự cậu lên đó đi.
Tiêu Hồng hiền lành cười cười nói .
Đinh Trường Sinh gật đầu, nhìn về phía Thạch Mai Trinh, nhưng thấy Thạch Mai Trinh không có phản ứng gì, hắn nghĩ thầm, ngày hôm nay là thế nào sao lại hài hòa như vậy chứ, mọi thứ khác thường mê hoặc a, bất quá Đinh Trường Sinh cũng không muốn xen vào chuyện của mẹ con người ta, nhanh bước lên thư phòng của Thạch Ái Quốc.
-Bí thư, muộn như vậy lại tới làm phiền bí thư nghỉ ngơi.
Đinh Trường Sinh gõ cửa rồi tiến vào .
-Còn sớm mà nghỉ ngơi cái gì chứ, thế nào .. chuyện của cha nuôi cháu làm được đến đâu rồi, bệnh viện tỉnh có thể cho người tới sao?
Thạch Ái Quốc vẫn là rất quan tâm đến bệnh tình của Cổ Thanh Sơn, nhưng kể từ khi biết chính là Thạch Ái Quốc quấy nhiễu tác động đến chuyện Cổ Thanh Sơn lên tỉnh chữa bệnh, Đinh Trường Sinh có cái nhìn đối với Thạch Ái Quốc quan tâm chỉ làm cho ra vẻ mà thôi, nhưng đây là chuyện giữa lãnh đạo, mình chỉ có cách là giấu ở trong lòng, không thể nói ra được . -Vâng…đã xong, qua mấy ngày nữa bác sĩ chuyên gia sẽ tới trị liệu.
-Vậy là tốt rồi … vậy là tốt rồi. Ai.. bây giờ Hồ Châu trong thời buổi rối loạn, rất nhiều chuyện không thể vắng được Cổ Thanh Sơn tọa trấn, hiện tại trong thành phố tình huống thì cháu vô cùng rõ ràng, nếu như ông ấy đi lên tỉnh chữa bệnh, chú sẽ rơi vào tình huống khó xử.
Thạch Ái Quốc bất đắc dĩ nói .
Đinh Trường Sinh gật đầu, không nói chuyện, không phải là không muốn nói , mà là lời này không tốt để tiếp, cũng không có cách nào tiếp, chính mình có thể nói gì đây hả?
-Gọi cháu tới, là muốn nói với cháu một chút về vấn đề hạng mục PX, Tần Chấn Bang người này không đơn giản, không những ở trên kinh có quan hệ thâm hậu , còn với Lương chủ tịch tỉnh, cũng có quan hệ không tầm thường, dựa vào chúng ta cân nhắc hạng mục này khả thi, Trường Sinh.. lúc này không có người khác, chỉ có hai người chúng ta , cháu cũng nói một chút, thái độ của cháu như thế nào? Thạch Ái Quốc lời nói thành khẩn hỏi.
Nghe qua lời nói, trước khi đến đây thì Đinh Trường Sinh cũng hiểu được đến đây để nói chuyện gì, chính là vì cái hạng mục PX kia, vì thế Đinh Trường Sinh đã dự đoán làm bài trước rồi , cho nên khi bước vào gian phòng này lên, Đinh Trường Sinh rất cẩn thận lắng nghe mỗi một câu của Thạch Ái Quốc, sợ lọt sót câu nào, thì tiếp theo sẽ ảnh hưởng đến mức phán đoán của hắn.