Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1460: Đinh trường sinh kẻ liều mạng



CHƯƠNG 1404: ĐINH TRƯỜNG SINH KẺ LIỀU MẠNG.

Quả nhiên, lúc Đinh Trường Sinh xuống lầu, nhìn thấy Tiêu Hồng vẫn là ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách một chân co một chân duỗi mặc kệ cái váy ngủ tốc lên cao lộ ra một phần cái âm hộ mũm mĩm bên dưới cái qυầи ɭóŧ màu trắng, nhận thấy Đinh Trường Sinh đang bước xuống, nàng liếc nhìn về phía hướng lầu nhìn thoáng qua, sau đó cười cười với Đinh Trường Sinh .

Chính là cái chỗ cười cười này, cùng cái âm hộ ân hiện kia khiến cho Đinh Trường Sinh trong lòng còn sợ hãi, thời buổi này, đàn bà thèm muốn đàn ông đều muốn điên lên rồi sao? Lúc mới bắt đầu là Tiêu Hồng bên ngoài, hiện tại mục tiêu của nàng lại là theo dõi mình, tình hình như vậy, về sau cái gia đình của Thạch bí thư này sẽ ra sao đây ?

Còn có Thạch Mai Trinh kia đầu óc không có tâm nhãn, thật sự là không biết các nàng này trong đầu cuối cùng nghĩ đến cái gì, chuyện gì cũng đều làm được, xem ra chính mình sau này phải cùng với các nàng này bảo trì một khoảng cách nhất định, tốt nhất là dần dần làm cho cái quan hệ này gãy đi, bằng không lão tử sớm muộn cũng sẽ chết ở ở dưới háng của của các nàng, các nàng này xuất bài cũng không theo lẽ thường rồi.
………………………………………………………………………………………….

Ngồi trong xe trước quán lẩu cá Thành Đông, Tương Ngọc Điệp thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, vừa lo lắng cho hai đửa em của mình đang thế nào rồi, lo lắng chính mình lát nữa nếu đi vào cái cửa quán này, không biết là có còn đường trở ra hay không, nhưng dù xảy ra chuyện như thế nào, mình cũng phải đi vào .

Tuy Triệu Cương có dẫn theo mấy chục người đều ở phía sau theo ẩn nấp ở bên trong một chiếc xe khách, nhưng nơi này là Giang Đô, đó là địa bàn của Bạch Khai Sơn, nơi này Bạch Khai Sơn đã kinh doanh hơn mười năm, có thể nói ở chỗ này thì mình một điểm ưu thế cũng đều không có, nếu hôm nay tại nơi đây quả thật phát sinh ra chuyện không thể đoán trước, như vậy thì Đinh Trường Sinh làm sao mà biết?
Nghĩ tới đây, Tương Ngọc Điệp liền nhắn cho Đinh Trường Sinh một tin nhắn ngắn, đại khái ý là nàng yêu thương hắn, hối hận là không có gặp được hắn sớm trước, nhưng bây giờ, chuyện yêu thương này không thể tiếp tục nữa, xin nhờ Đinh Trường Sinh chiếu cố tốt cho em trai và em gái của nàng.

Lúc Đinh Trường Sinh cảm thấy được điện thoại di động của mình chấn động, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Cổ Thanh Sơn vẫn còn ngủ say, lặng lẽ lui đi ra khỏi phòng bệnh, vừa nhìn thấy cái tin nhắn ngắn này, hắn trong nhất thời không có nghĩ ra đây rốt cuộc là ý gì.

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại , hắn nhớ lại đoạn thời gian trước Tương Ngọc Điệp đã từng nhắc qua với hắn về vấn đề cùng Bạch Khai Sơn có mâu thuẫn, chẳng lẽ mâu thuẫn giữa Bạch Khai Sơn và nàng không thể điều hòa? Nến có ý định tiết tấu lưới rách thì cá cũng chết sao?
Vì vậy Đinh Trường Sinh đi tới cuối hành lang, tìm một nơi an tĩnh gọi cho Tương Ngọc Điệp .

-Xảy ra chuyện gì?

-Bạch Khai Sơn tên vương bát đản kia vì muốn buộc chị đi vào khuôn khổ, bắt cóc hai đứa em của chị rồi, bây giờ chị đang ở trên tỉnh.

Tương Ngọc Điệp khóc không thành tiếng nói ra .

-Hồ đồ .. một mình chị đi như vậy thì có làm được cái gì ? Đây không phải là dê vào miệng cọp sao? Chị chờ ở đó , ngàn vạn lần không nên động, để em tìm bằng hữu ở trên tỉnh giúp chị dọn dẹp chuyện này.

Đinh Trường Sinh sốt ruột nói .

- Vô dụng thôi, Bạch Khai Sơn chẳng những là một thương nhân, mà còn là một lão đại xã hội đen, tại Giang Đô thế lực rất lớn, em không giúp được gì đâu, Trường Sinh, chị chỉ cầu em một chuyện, nếu như chị chết đi, nếu muốn báo thù cho chị thì hãy chiếu cố tốt cho em trai và em gái của chị là được.
-Tương Ngọc Điệp ..chị thật là ngu ngốc, chị nói gì vậy chứ? Việc này còn cần chị phải nói sao? Nhưng chị phải sống để trở về, hãy chờ đó, em bây giờ sẽ chạy đến Giang Đô đây.

Nói xong liền cúp điện thoại .

Đinh Trường Sinh cúp điện thoại rồi liền gọi cho Kha Tử Hoa, vừa đi vừa gọi điện thoại, lúc này đây Kha Tử Hoa vẫn còn ở tại Giang Đô huấn luyện bổ túc.

-Hoa Tử…anh dậy chưa?

-Úi trời….còn sớm như vậy, thức dậy làm chi, có việc à ?

-Kha Tử Hoa lúc này đang trong nhà trọ trên giường nhắm hai mắt, hắn đang nằm cùng với một cô gái trẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ..

-Tôi đang gặp phiền toái, anh mau đến quán lẩu cá Thành Đông đi, ngăn lại một người đàn bà đang đi tìm chết nữ nhân, người đàn bà này, làm tức chết tôi rồi.

-Sao vậy….người đàn bà này bỏ trốn cùng tình nhân bỏ cậu ở là à ?
-Bà mẹ nó… tôi không có thời gian cùng anh nói nhảm, nhanh lên đi …À..đúng rồi, Thành Công đợt trước có gửi cậu giữ giùm súng cho tôi, vẫn còn giữ ở đó chứ?

Đinh Trường Sinh đột nhiên hỏi, chính mình là đi cứu người, chứ không phải đi đàm phán, trong tay mình không có cái gia hỏa đó, nếu đụng chuyện thì làm sao bây giờ ?

-Ừ…có giữ .. nhưng Thành Công vừa lấy mang đi đến Bạch Sơn rồi.

Kha Tử Hoa vừa nghe xong, lần này hắn lại muốn dùng súng, tinh thần chấn động, lập tức ngồi bật dậy .

-Anh….chưa xong mà, anh muốn đi đâu sớm như vậy.

Cô gái trẻ bất mãn ôm lấy đầu Kha Tử Hoa dúi xuống làm nũng nói .

-Ngoan …em ngủ tiếp đi, anh phải đi ra ngoài làm ít chuyện, buổi tối gặp lại.

Kha Tử Hoa vỗ vỗ cô gái trẻ xinh đẹp, đứng dậy bắt đầu rửa mặt, sau đó lái xe chầm chậm đến quán lẩu cá Thành Đông.
Tuy Đinh Trường Sinh tỏ thái độ khiến cho Tương Ngọc Điệp rất cảm động, nhưng thời gian bây giờ không còn kịp nữa rồi, nhìn đồng hồ một chút, Tương Ngọc Điệp đẩy cửa ra khỏi xe hơi, đám người Triệu Cương cũng đã xuống xe.

-Này..này.. trong các người ai là cô Tưởng vậy?

Kha Tử Hoa xuống xe, lười biếng hỏi.

-Là tôi….cậu là ai?

Tương Ngọc Điệp sững sờ, nàng cho rằng đây là người của Bạch Khai Sơn phái tới, theo nàng suy đoán có thể là thay đổi khu vực gặp mặt.

-Cô trước không cần biết tôi là ai, cô có phải là Tưởng Ngọc Điệp?

Kha Tử Hoa quan sát Tương Ngọc Điệp đang đối diện, nghĩ thầm trong đầu, bà ngoại ơi, thằng Đinh Trường Sinh đây tâm lý có bị bệnh không, như thế nào mà toàn lựa chọn đàn bà thuộc loại trái cây đã quá chín tới không a, chẳng lẽ loại trái cây quá chín như thế này ăn ngon lắm sao đây ? Kha Tử Hoa thì lúc nào cũng cảm thấy trái cây vừa mới chín tới mới ăn ngon, thời điểm hắn vừa mới rời giường, đang ôm lấy hắn chính là cô gái trẻ mới là sinh viên năm thứ hai.
-Đúng là tôi, có chuyện gì vậy?

-Vậy là tốt rồi, chúng ta vào trong đây nói chuyện một chút.

Kha Tử Hoa chỉ chỉ bên cạnh chiếc xe nói ra .

Chuyện cho tới bây giờ, Tương Ngọc Điệp cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể là đi một bước xem một bước , vì vậy mở cửa xe, cùng Kha Tử Hoa chui vào trong xe.

-Cậu rốt cuộc là ai? Có phải là Bạch Khai Sơn không thay đổi địa điểm gặp mặt? Hai đứa em của tôi ra sao rồi?

Tương Ngọc Điệp lớn tiếng hỏi .

-Bình tĩnh chớ nóng, tôi không biết Bạch Khai Sơn là thằng chó chết nào cả, tôi là bằng hữu của Đinh Trường Sinh, mới sáng sớm hắn gọi điện thoại cho tôi đến đây để ngăn cô lại , hắn đang chạy đến đây, đoán chừng không lâu đâu.

-Cái gì? Cậu không phải là người của Bạch Khai Sơn? Vậy cậu tới nơi này làm cái gì ? Cậu không biết Bạch Khai Sơn tâm ngoan thủ lạt, tôi đến muộn một chút thì hai đứa em của tôi sẽ gặp họa.
Tương Ngọc Điệp cơ hồ là cuồng loạn la lên.

-Vì thế cô nên gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, sau đó để cho Đinh Trường Sinh gọi điện thoại cho Bạch Khai Sơn, tôi nghĩ Đinh Trường Sinh đã làm cảnh sát , tại tỉnh Trung Nam này hắn vẫn có chút mặt mũi, cô thấy như vậy là đúng không?

Kha Tử Hoa ngược lại là không nóng không lạnh nói ra, thật ra thì Đinh Trường Sinh tại tỉnh Trung Nam tỉnh nào chỉ là có chút mặt mũi, tại trong giới hắc đạo cũng là rất có mặt mũi, khi hắn còn làm chủ chánh công an Hồ Châu trước đó , bên trong tỉnh Trung Nam các nhân vật hắc đạo cơ hồ là không ai bước vào Hồ Châu nửa bước, cái này là cái gọi là mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng, Đinh Trường Sinh thì thuộc về cái loại liều mạng này .