Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1471: Âm mưu



CHƯƠNG 1415: ÂM MƯU.

Tuy nhiên đây là vì giải cứu tình nhân của lãnh đạo, có đôi khi ở trong lòng tình nhân của lãnh đạo lại có giá trị vượt xa chính thê, cục trưởng Vạn Hòa Bình cục công an thành phố Giang Đô cũng là biết rõ điểm này, cho nên khi nhận được điện thoại của Tiết Khắc Tân chủ nhiệm văn phòng thành ủy, ông liền cắt đứt cuộc họp đang triệu khai, lập tức tổ chức lực lượng cảnh sát giải cứu.

Thế nhưng thói quan liêu hại chết người, lúc này đã trôi qua thời cơ tốt nhất để giải cứu rồi, tình huống hiện tại là chỉ có một mình Đinh Trường Sinh theo ở phía sau, đang trong lúc Đinh Trường Sinh lo lắng chờ đợi viện binh, lơ đãng nhìn lướt qua kính chiếu hậu bên phải, thì phát hiện một chiếc Suv chạy đến sát gần xe mình, hơn nữa xem bộ dáng là muốn vượt qua, đúng lúc này là sát làn xe ngược chiều, muốn vượt qua không phải là muốn chết người sao?
Thế nhưng chiếc xe này lại không có bấm còi xin vượt qua, Đinh Trường Sinh cảm thấy có điểm gì là lạ , vì vậy hơi chút nhìn qua bên trái, muốn để cho chiếc xe này vượt qua, nhưng chiếc xe này chẳng những không có vượt qua, trái lại dồn sức đánh tay lái qua trái như muốn va chạm với xe của Đinh Trường Sinh, mà lúc này hai chiếc xe cơ hồ là đã chạy song song với nhau rồi.

Đinh Trường Sinh theo bản năng, không có đánh tay lái, mà là thắng gấp xe, với tình huống như vậy chiếc xe kia vượt qua phảng phất là thoáng cái đã mất đi mục tiêu va chạm, chẳng khác gì là bị vồ ếch chụp hụt, thoáng cái đã vượt qua chiếc xe của hắn, muốn tông vào dãy phân cách, chiếc xe cố tách rời chạy tránh, nhưng đã phí công, thẳng đến khi chạm vào trên dãy phân cách thì xe mới dừng lại.

Đinh Trường Sinh cũng không có thời gian cùng người lái chiếc xe này lý luận, gia tốc tiếp tục đuổi đuổi xe MiniBus, đến một ngã rẽ, mà lúc này chiếc xe MiniBus đã không còn thấy bóng dáng, Đinh Trường Sinh bối rối, ngẫm lại sự tình hôm nay, nếu như mình không ngăn cản Liễu Sinh, thì có thể sẽ không sẽ xảy ra chuyện này như vậy, thế thì nếu như Liễu Sinh quả thật sự xảy ra chuyện, chính mình không tránh khỏi áy náy trong lòng .
-Đinh Trường Sinh phải không? Tôi là Vạn Hòa Bình đây, thế nào, còn đuổi theo không vậy?

Vạn Hòa Bình gọi điện thoại tới hỏi.

-Vừa rồi mới có một chiếc xe muốn đụng tôi, vì thế làm chậm trễ, chiếc xe MiniBu đã mất dấu rồi, tôi đang tại tìm, bên ông có định vị được không vậy? Theo sát tôi, tôi đang chạy tại phía đông ngoại ô nơi có ngã rẽ, hướng này địa hình có chổ nào phức tạp không? Tại sao bọn chúng lại chạy ra ngoại thành, nếu bắt cóc thì ở trong nội ô thành phố thì ẩn nấp tốt hơn chứ ?

-Chuyện này chúng ta cũng không rõ ràng lắm, Ngô bi thư đưa xuống mệnh lệnh, cần phải bảo đảm an toàn cho người, đây là nhiệm vụ chính trị, Trường Sinh, cậu phải chú ý điểm này.

-Này ..này…stop lại, ông ta là lãnh đạo của ông, chứ không phải là lãnh đạo của tôi , tôi làm như vậy là chẳng qua trợ giúp mà thôi, biết chưa? Đừng có nói với tôi cái mệnh lệnh hành chính đó..
-Ha ha ..được…được…là tôi nói sai, tôi chịu lỗi rồi, cậu phải giúp tôi một tay a, bằng không tôi sẽ không có câu trả lời thỏa đáng với Ngô bí thư.. là chết tôi..

-Nói vậy nghe còn tạm được, tranh thủ thời gian đến đây đi, tôi đã nhìn thấy trên đường có bụi mù ,để tôi qua nhìn một chút, ông xem một chút vị trí của ttôi bây giờ đang ở nơi nào?

Đinh Trường Sinh nói.

-Để tôi xem, um…gần một cái hãng bỏ hoang? Không tốt rồi, chỗ đó địa hình rất phức tạp, năm ngoái ở đó cũng có một vụ án bắt cóc, tôi sẽ tới ngay, cậu chờ tôi nhé..

Vạn Hòa Bình nói to xong liền cúp điện thoại .

Lúc này Liễu Sinh đã đã hôn mê, ở bên trong chiếc xe MiniBus có ba người, một tên lái xe , còn có hai tên ngồi ở hàng sau, đang khẩn cấp liên lạc ..

Mà người bọn chúng liên lạc lại chính là chiếc xe vừa va chạm với Đinh Trường Sinh, chỉ có điều lúc nhận điện thoại không phải lái xe, mà là một người ngồi sau, nếu như Đinh Trường Sinh nhìn thấy, nhất định sẽ biết, đó chính người phụ nữ Nhật Bản Tửu Tinh Huệ Tử, còn người nghe điện thoại bên cạnh nàng là Tửu Tinh Tam Dương .
-Các người không nên hốt hoảng, cũng không cần chạy quá nhanh, mục đích của chúng ta không phải sát nhân, cũng không phải đòi tiền chuộc, mà là muốn cho báo chí truyền thông biết người đàn bà này là ai, là người đàn bà của người nào, hiểu chưa?

-Tửu tinh tiên sinh, chúng tôi nếu làm xong tất cả, thì kế tiếp làm sao bây giờ , chúng tôi làm sao thoát thân đây?

-Các người cũng không cần thoát thân, cứ đàm phán, đòi tiền, muốn xe, cứ nói giá tiền chuộc trên trời, đòi trả ngay tiền mặt là được, tôi nói cho các người biết , người nhà của các người hiện giờ vừa nhận được một khoản tiền lớn, mỗi người các ngươi có năm trăm ngàn tiền, tôi cũng sẽ tìm cách quan hệ, tận lực tìm cách để cho các người sớm ra khỏi tù, yên tâm đi, chúng ta sẽ không bạc đãi với người làm việc cho chúng tôi đâu, nhưng nếu không làm theo lời tôi nói, hậu quả như thế nào thì các người biết rồi đấy, được rồi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm việc a.
Nói xong, Tửu Tinh Tam Dương liền cúp điện thoại, đứng ở ven đường đón một chiếc xe khác hướng nội thành chạy tới.

……………………………………………………………………………………….

Đinh Trường Sinh mắt nhìn theo đối phương lái xe tiến vào khu bỏ hoang, nhưng bởi vì không biết đối phương đến cùng đang muốn làm gì, hơn nữa hôm nay việc này nếu suy nghĩ lại thì rất quỷ dị, hay là chờ Vạn Hòa Bình đến rồi tính sau, miễn cho nếu xảy ra chuyện gì, thì mình ngay cả một nhân chứng cũng không có .

Hắn bây giờ là chủ nhiệm khu khai phát Hồ Châu, chứ không phải là cục trưởng công an thành phố, giống như là hắn nói như vậy, nếu mình không thò tay đó là an phận, còn nếu thò tay, thì phải làm cho tốt..

Nửa giờ sau, Vạn Hòa Bình mang theo một đội nhân mã hơn mười chiếc xe cảnh sát, hụ còi gào thét chạy đến bụi đất mù mịt .
-Ai … huynh đệ, bọn chúng đâu rồi?

Vạn Hòa Bình kéo Đinh Trường Sinh ra khỏi cửa xe hỏi.

-Vào trong xe rồi nói .

Đinh Trường Sinh che mũi nói ra .

-Chuyện gì xảy ra rồi? Người đâu?

Vạn Hòa Bình lên xe, tiếp tục gấp gáp hỏi, chuyện thế này không nóng nảy sao được? Bí thư thành ủy cứ cách đó vài phút thì gọi điện thoại đến hỏi chuyện như thế nào rồi, đến bây giờ ông còn chưa có gặp được bóng dáng con tin đâu cả.

-Vẫn còn ở bên trong đấy, đoán chừng không có việc gì đâu, bất quá có thể bọn chúng sẽ nói điều kiện gì đó, bọn chúng kéo đến nơi đây thật xa nếu không có chút gì đó, thì đó là không có khả năng, bất quá chỗ này quá rộng, người của ông có bao vây được hết không, đừng có để cho bọn chúng chạy thoát..

Đinh Trường Sinh lo lắng nhìn từ hơn mười chiếc xe bước xuống tầm khoảng bốn mươi, năm mươi người, đang tỏa ra bao vây.
-Không được, tôi phải vào xem, ít nhất cũng phải nhìn xem con tin là còn sống hay là là đã chết chứ?

Vạn Hòa Bình cũng không ngờ Đinh Trường Sinh lại bình tĩnh như thế, Liễu Sinh cùng Ngô Minh An quan hệ như thế nào thì Vạn Hòa Bình biết đến nhất thanh nhị sở, hơn nữa vừa rồi ở trong điện thoại Ngô Minh An phát hỏa rồi, nếu như mình đem việc này cho làm hư hại, chính mình chỉ có nước cởi sạch quần áo cảnh sát này mà rời đi là điều chắc chắn.

-Tôi cùng đi với ông..À… ông có thể đưa cho tôi cây súng không?

Đinh Trường Sinh hỏi , Liễu Sinh xem như là gián tiếp bởi vì hắn mà bị bắt, cho nên hắn cũng là muốn tự mình có thể đem Liễu Sinh cứu ra, như vậy trong lòng hắn cũng có chút thăng bằng .

-Mấy người ở phía ngoài nghe đây, chúng tôi chỉ cần tiền, tranh thủ thời gian chuẩn bị tiền đi. . .
Vạn Hòa Bình còn chưa có lên tiếng, thì bọn bắt con tin đã lên tiếng trước rồi.