Đinh Trường Sinh cùng Vạn Hòa Bình nghe được tiếng gào của tên bắt cóc, vội vàng từ trong xe đi ra hướng từ chỗ phía tiếng kêu chạy tới .
-Tình huống như thế nào, như thế nào rồi? Có nhìn thấy người không?
Vạn Hòa Bình vừa đến đằng sau một bức tường, thấy một tên cảnh sát vội liền chạy tới .
-Cục trưởng tình huống không tốt lắm, bọn bắt cóc tìm một góc chết, bất cứ từ góc độ nào cũng không nhìn không được con tin cùng bọn cướp, sẽ rất khó dùng súng bắn tỉa.
-Bọn cướp có mấy người?
Vạn Hòa Bình lại hỏi .
-Hiện tại không rõ ràng lắm, bởi vì nhìn không tới . . .
-Nói nhảm , vậy còn không biết tìm cách điều tra, làm ăn cái gì không biết, tôi nói cho mấy cậu biết, hôm nay nếu cứu không được con tin, toàn bộ chúng ta sẽ xong đời. Vạn Hòa Bình nói ra .
-Mấy người ở bên ngoài nghe đây, chúng tôi là người dân lành, tất cả đều là vì việc giải tỏa nhà dời đi nơi khác, tiền đền bù cho chúng tôi không hợp lý, Ngô Minh An là tham quan chỉ biết là tham ô trêu ghẹo phụ nữ, chúng tôi chỉ là muốn đem tình nhân của Ngô Minh An đưa ra cho mọi người cùng biết, chúng tôi nhìn theo Ngô Minh An đã lâu rồi, chúng tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà thôi, đồng thời chuẩn bị tiền và xe cho chúng tôi…
-Người ở bên trong nghe, tôi là cục trưởng Vạn Hòa Bình cục công an thành phố Giang Đô, hiện trường bây giờ là tôi chỉ huy, chỉ cần người bị bắt an toàn, điều kiện của các người chúng tôi sẽ suy tính.
Vạn Hòa yên ổn nghe đối phương nói như vậy hiển nhiên là có chuẩn bị trước, khó đối phó nhất chính là bọn cướp như vậy, bọn chúng rất có thể đã sớm tính đường rút lui, hoặc nếu không có ý định rút lui, tình huống như vậy thì dễ gặp chuyện không may . -Chúng tôi không tin ai cả, chỉ muốn gặp bên truyền thông để bên truyền thông giám sát các người, nói cách khác, chúng tôi sẽ gϊếŧ người đàn bà này, để cho tên tham quan Ngô Minh An phải hối hận cả đời.
Bên trong bọn cướp cứ nhắc đến Ngô Minh An, thấy vậy rỏ ràng nhóm người này đúng là đang nhắm về phía Ngô Minh An.
-Các người chờ chút, để tôi xin ý kiến thượng cấp.
Vạn Hòa Bình dùng loa công suất lớn hô .
-Làm sao bây giờ?
Vạn Hòa Bình tắt loa công suất lớn, theo bản năng hỏi Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh cũng đi theo đến đằng sau bức tường này, hắn vẫn không nói gì, mà đang lắng nghe bọn cướp cùng Vạn Hòa Bình đối thoại đến bây giờ thì mục đích của đối phương đã vô cùng rõ ràng, chính vì muốn bôi xấu Ngô Minh An, cùng với chuyện tung tin lên internet không có gì sai biệt, nhưng lần này đối phương ác hơn, uy hϊếp Ngô Minh An khi bắt Liễu Sinh, đó là một người sống sờ sờ để chứng minh chuyện này, xem ra như vậy, bọn chúng rêu rao tìm truyền thông đến làm chứng thì đã quá rỏ rồi. -Tôi cảm thấy được trước mắt nhiệm vụ này chủ yếu nhất là phong tỏa tin tức, việc cấp bách là lập tức phá tín hiệu khu vực này, không thể để cho tin tức truyền ra ngoài rất có thể đối phương sẽ còn thông qua điện thoại tiếp nhận mệnh lệnh, cho nên cứ làm nhiễểu sóng tín hiệu, việc này từ từ rồi nghĩ biện pháp giải quyết tiếp theo .
Đinh Trường Sinh đề nghị .
Vạn Hòa Bình nghe xong liền kêu tới một người, đến chiếc xe chuyên làm nhiễu sóng, trong phạm vi chung quanh mười thước thì tín hiệu điện thoại di động bị phá sóng, ít nhất thì lúc này bọn cướp không thể nào phát ra tin tức.
-Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế cũng không phải là một biện pháp, con tin vẫn còn trong tay bọn cướp, tôi lo lắng nếu thời gian kéo dài bọn chúng chó cùng rứt giậu, đến lúc đó chúng ta sẽ bị động. Đinh Trường Sinh nhíu mày nói ra .
-Vậy làm sao bây giờ, nếu chúng ta xông vào, thì có thể con tin sẽ gặp nguy hiểm?
-Nói cũng đúng, nhưng bây giờ chúng ta không có lựa chọn nào khác rồi.
Đinh Trường Sinh nói ra .
Đúng lúc này một tên cảnh sát từ vòng ngoài chạy nhanh tới, đầu đầy mồ hôi, không biết lại xảy ra chuyện gì.
-Cục trưởng …phiền toái tới rồi, bên ngoài không biết tại sao đột nhiên lại có mấy phóng viên các cơ quan đến, còn có phóng viên báo mạng internet nữa, làm sao bây giờ?
-Như thế nào lại biết tin tức nhanh như vậy chứ?
Vạn Hòa Bình kinh hoảng, nhìn về phía Đinh Trường Sinh .
-Cậu đi ra ngoài trước đi.
Vạn Hòa Bình khoát tay nói ra .
-Xem ra quả nhiên là vì Ngô bí thư mà tới, ông phải lập tức hồi báo cho Ngô bí thư biết, việc này tôi đảm đương không nổi, mà ông cũng gánh không nổi, hãy để cho lãnh đạo nghĩ biện pháp đi a. Đinh Trường Sinh nói
Vạn Hòa Bình nghe xong lời nói Đinh Trường Sinh, cũng không biết nói gì hơn, âm thầm than khổ, tiểu tử này nói không sai, nhưng nếu mình không giải quyết được mà phải báo cho Ngô Minh An, thì sau này Ngô Minh An sẽ còn coi mình ra cái gì nữa đây? Vạn Hòa bình tâm trí ở bên trong càng thêm đắng chát .
-Ngô bí thư …tình huống của bên này là như vầy . . .
Vạn Hòa Bình đi qua một bên gọi điện thoại Ngô Minh An.
-Ông làm cái gì vậy? Sao có thể lại để cho phóng viên biết được mà đến, không cho phép bất cứ ai vào, không thể để cho bọn họ cùng bọn cướp gặp mặt, biết không? Tôi bất kể nông dùng biện pháp gì, đây là ranh giới cuối cùng, nếu ông không làm được chuyện này, thì tự mình rời khỏi cục công an đi a.
Ngô Minh ở trên giường bệnh tức suýt chút nữa rơi xuống đất. -Cha… không nên tức giận, cái gì cũng luôn sẽ có biện pháp, để con gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh.
Ngô Nhật Lam bắt đầu gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, nhưng sóng bị nhiễu nên không có cách nào gọi được .
-Hừ…đồ chết tiệt, như thế nào lại không nghe máy..
Ngô Nhật Lam tức quá mắng Đinh Trường Sinh.
-Còn đừng gọi nữa, tại hiện trường tín hiệu điện thoại di động đang bị làm nhiễu , chắc hắn lúc này cũng đang ở trong khu vực đó đây này.
Ngô Minh An nghe xong Vạn Hòa Bình báo cáo, nên biết rõ chuyện này .
-Vậy…vậy làm sao bây giờ? Cha… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Ngô Nhật Lam lo lắng hỏi .
-Không có việc gì, đừng lo lắng.
Ngô Minh An tuy nói như vậy, nhưng trong nội tâm nhưng lại lo lắng thấy tình hình vô phương rồi .
Ông bắt đầu nhớ tới vừa rồi Đinh Trường Sinh ở chỗ này đã từng nói, nhưng rốt cuộc là ai muốn đưa mình vào tử địa đây này? Đến bây giờ ông vẫn không nghĩ ra, hơn nữa về vụ tai nạn xe cộ trước kia, cục công an đã điều tra mấy tháng, lại không có điều tra ra được đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng ông tin tưởng Đinh Trường Sinh phỏng đoán, liên lạc với lần này Liễu Sinh bị bắt cóc, xem ra đối phương quả nhiên vẫn là không hề từ bỏ ý đồ . Đinh Trường Sinh lần mò ẩn nấp ở bức tường gạch, vừa thấy được lộ ra mặt của một tên bắt cóc, nhưng không có có bất kỳ ấn tượng nào, hắn cũng chẳng quan tâm đến, vì hiện giờ là đang nghĩ cách để cứu Liễu Sinh ra, đâu cần tìm hiểu mấy tên cướp này là cái gì? Bên ngoài những tên phóng viên kia tới nhanh như vậy, có thể là đã có người bên ngoài cấu kết rồi.
Nếu như là đã có cấu kết, như vậy kẻ chỉ huy bên ngoài là người ở nơi nào? Đây cũng là vấn đề mà Đinh Trường Sinh lúc này suy tính.
Ngô Minh An là cán bộ lãnh đạo thành phố, luôn luôn là tác phong cứng rắ , rốt cuộc là ai lại nghĩ đủ phương cách làm hại ông ta? Nếu Ngô Minh An đổ, thì ai sẽ là người được hưởng lợi lớn nhất?
-Người ở phía ngoài nghe đây, sự kiên nhẫn của chúng tôi là có hạn, cho các người thời gian nửa tiếng, nếu vẫn không thể thỏa mãn điều kiện của chúng tôi, thì tình nhân của Ngô Minh An tham quan này sẽ đi gặp diêm vương . . .