Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1473: Cái rắm chủ ý



CHƯƠNG 1417: CÁI RẮM CHỦ Ý.

-Xem ra chó cùng đường đã muốn quay lại cắn.

Đinh Trường Sinh cầm lấy ống nhòm từ tay của Vạn Hòa Bình đưa qua, nhưng nhìn cũng không thấy đến bên trong đang xảy ra cái gì, cũng không biết rõ Liễu Sinh đến cùng là còn sống hay chết.

-Con bà nó, nếu như bây giờ có máy bay không người loại nhỏ thì tốt rồi, có thể cho bay đến gần trinh thám tìm hiểu thêm một chút, bên ông là cục công an thành phố cấp tỉnh, cái đồ chơi này mà cũng không có à?

Đinh Trường Sinh hỏi .

-Có thì có, nhưng bây giờ chắc chắn là không mang đến kịp rồi, cậu xem thử tình hình một chút, chắc là phải áp dụng biện pháp mạnh rồi, nếu không sợ là không còn kịp.

Vạn Hòa Bình cau mày nói ra .

-Đành phải vậy thôi, bên ngoài đang có một đám phóng viên, xem ra chuyện này không có đơn giản rồi, nếu như làm không tốt thì thân da của ông chắc phải bị lột xuống rồi.
Đinh Trường Sinh xưa nay biết rõ lâu nay Vạn Hòa Bình dựa vào thế lực của Ngô Minh An ngang ngược kiêu ngạo không ai bì nổi, nhưng lúc này đây chuyện của chủ tử lại nằm trong tay của mình, để xem lần này có thể ngoi lên khỏi đám bùn nhão này không ?

Vạn Hòa Bình tuy thấy Đinh Trường Sinh nói có chút tổn hại đến mình, nhưng hắn nói rất đúng, chuyện này nếu giải quyết không ổn, Ngô Minh An chắc chắn sẽ không tha cho hắn, nghĩ tới đây liền vẩy tay kêu một tên cảnh sát lom khom chạy tới, Vạn Hòa Bình khẽ vươn tay, cầm lấy khẩu súng.

-Cục trưởng ….đừng có vào bên trong… không an toàn đâu..

-Cút sang một bên, cậu cầm loa nói chuyện với bọn chúng kéo dài thời gian, nói là lãnh đạo đang tại chạy tới, tiền cùng xe lập tức cũng sẽ tới ngay, phóng viên cũng đã thông báo rồi, còn chưa tới kịp..
Vạn Hòa Bình thấp giọng dặn dò nói .

Sau khi phân phó xong, Vạn Hòa Bình hóp lưng khom người như mèo vừa muốn tìm cách đột nhập vào, nhưng vừa vặn thò đầu ra, thì liền nghe mấy tiếng súng tiếng nổ, còn có một viên đạn bắn vào trên tường sát cạnh người của Vạn Hòa Bình, làm cho Vạn Hòa Bình bị dọa sợ thoáng cái rụt lại quay trở về .

-Đã xong … bọn chúng đã nổ súng, tôi thấy không có còn đường vẹn toàn rồi, xem ra những điều kiện các loại kia, bất quá là ngụy trang mà thôi, chẳng lẽ đây là muốn cá chết lưới rách sao?

Đinh Trường Sinh nói khẽ với Vạn Hòa Bình, Vạn Hòa Bình giờ cũng không có chủ ý gì nữa , làm một cục trưởng công an thành phố cấp tỉnh, vừa rồi có chút can đảm này, chỉ là vì cái tiền đồ của mình mà thôi, thoáng cái bị bắn, giờ có chút mơ hồ rồi.
-Cậu có ý định gì?

Vạn Hòa Bình hỏi Đinh Trường Sinh Đạo .

-Con bà nó…ông là chủ quản ở đây, lại hỏi tôi có ý định gì, tôi có cái rắm chủ ý , thời gian tôi làm cảnh sát còn không bằng ông học ở trong trường cảnh sát, nếu không như vậy đi , ông ở nơi này nói chuyện thuyết phục cùng với bọn chúng, tôi vòng qua đằng sau, nhìn xem có chỗ nào có thể vào trong được không?

Đinh Trường Sinh nói.

-Được, vậy cậu cẩn thận một chút…À… cầm theo cái này…

Vạn Hòa Bình đem súng trong tay đưa về cho Đinh Trường Sinh .

Đinh Trường Sinh do dự một chút, cuối cùng thì không có nhận lấy, mình bây giờ không là cảnh sát, không có tư cách cầm súng, hơn nữa thông qua thời gian ngắn vừa rồi tiếp xúc , Đinh Trường Sinh nhận thức được, chuyện gì một khi liên quan đến cá nhân, thì Vạn Hòa Bình người này sẽ né tránh trách nhiệm đấy, làm việc thì cũng sợ trách nhiệm, nếu mình bây giờ cầm súng, nếu xảy ra chuyện, Vạn Hòa Bình báo cáo như thế nào thì cũng không định được, đến lúc đó nơi này không phải là trên địa bàn của mình, hơn nữa khẩu súng này cũng không phải là súng của Vạn Hòa Bình, mà là của tên cảnh sát kia, vạn nhất gặp chuyện không may, mình cũng giải thích không được rõ ràng.
-Không cần súng đâu, tôi cũng không phải là xông vào đấu tranh anh dũng đâu, ông cứ giữ đi ..

Đinh Trường Sinh ung dung nói , nhưng lúc này Đinh Trường Sinh thật đúng là nghĩ oan cho Vạn Hòa Bình, quả thật là không có như Đinh Trường Sinh suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua Vạn Hòa Bình muốn cho Đinh Trường Sinh có súng trong tay để phòng thân mà thôi.

Đinh Trường Sinh đi quanh co vòng vèo một vòng lớn, nhưng lại đúng lúc này hiệu điện thoại di động lại nhận được, liên tiếp nhìn thấy mấy cái tin nhắn ngắn, đều là nhắc hắn gọi điện thoại lại, nhìn số, đều là của Ngô Nhật Lam đánh tới .

-Này, cô lại làm loạn thêm cái gì vậy, có chuyện gì sao?

Đinh Trường Sinh gọi lại không đợi Ngô Nhật Lam nói gì thì đã lên tiếng trước, nào ngờ lúc này cầm điện thoại di động không là Ngô Nhật Lam, mà là Ngô Minh An, nguyên lai Ngô Nhật Lam vừa nhìn thấy số của Đinh Trường Sinh liền đưa cho Ngô Minh An ..
-Này, tôi là Ngô Minh An, tình huống hiện trường như thế nào rồi?

-Há….là Ngô bí thư sao, cháu xem tình huống hiện trường không tốt lắm, bên ngoài đã đến không ít phóng viên, xem ra khi đến có chuẩn bị trước, hơn nữa trong tay bọn cướp có súng, vừa rồi suýt chút nữa bắn trúng Vạn cục trưởng.

Đinh Trường Sinh báo cáo chi tiết , Vạn Hòa Bình dốc sức liều mạng vừa rồi, chính miệng của ông ta cũng khó mà nói lên việc này, ở tại đây hắn nói giùm một chút, cũng là tiện tay, nếu Vạn Hòa Bình biết được, thì cũng phải nhớ đến hắn một chuyện.

-Có súng? Tiểu Đinh …cháu nhất định phải chú ý an toàn, chú xin cháu..

Ngô Nhật Lam đang ở trước mắt ông, nên không tiện nói thêm cái gì nữa, chỉ là thâm tình nói một câu như vậy.

-Cháu biết rồi, để cháu tìm cách nhìn tình huống như thế nào rồi nói sau.
Đinh Trường Sinh nói xong liền cúp điện thoại .

-Chú xin cháu? Xin cái gì đây chứ? Con bà nó, lão tử cũng không phải thiên binh thiên tướng, ta có bổn sự lớn đến như vậy sao?

Bất quá, vị trí cái xưởng hoang này rất kỳ lạ, thấy qua là biết nhóm người này trước đó đã đến điều nghiên rồi , đằng sau nhà xưởng là một con sông, chiều rộng của mặt sông rất rộng, ít nhất cũng có 50m, bây giờ đang là lũ xuân, cho nên nước sông dâng lên rất lớn, bởi vì không biết có mấy tên cướp bên trong , cũng không biết bọn cướp giấu con tin tại vị trí nào trong nhà xưởng, cho nên cảnh sát chỉ là ở bao quanh ở phía trước, ngăn chặn còn đường đi vào. Còn phía đằng sau căn bản là không có người .

Đinh Trường Sinh không phải là cảnh sát, cũng không quản được cách bố trí của cảnh sát, vì vậy ý đồ theo quay trở về, nghĩ cách khác đi vào trong xưởng , nhưng hai bên đều là gò đất trơ trụi , nếu đối phương muốn nổ súng, thì mình lại không có vật che chắn ngăn cản, nhất là bọn cướp trong tay có con tin, còn phải phòng bị bọn cướp chó cùng rứt giậu.
Đinh Trường Sinh long vòng quanh xưởng thật lâu, rốt cục tìm được một miếng thép dầy, xem ra coi như cũng được, ít nhất cũng có thể ngăn cản được viên đạn không thành vấn đề nhưng bây giờ vấn đề chính là xác định tên bắt cóc con tin vị trí ở nơi nào?

Cứ như vậy thì đã đến buổi chiều, Vạn Hòa Bình cũng sai người mang đến được máy bay không người lái rồi, nhưng khi máy bay vừa bắt được hình ảnh trong phòng thì bị bọn cướp phát hiện đánh rớt mất, máy bay không người lái xem ra là cũng không dùng được, chỉ có thể là đợi đến lúc trời tối .

Đinh Trường Sinh lại chạy về nơi Vạn Hòa Bình chỉ huy .

-Như thế nào rồi?

Vạn Hòa Bình thấy Đinh Trường Sinh quay trở về , vội vàng tiến lên hỏi.

-Không được tốt lắm, hiện tại chỉ có thể đợi trời tối, chứ bây giờ tới gần, thì thành cái bia sống cho bọn chúng ngắm bắn.
Đinh Trường Sinh uống một hớp nước, lấy trên bàn một cái bánh bao gặm, giày lòng vòng lâu như vậy, đã là đói bụng .

-Thế nhưng bên ngoài phóng viên đã đợi không được nữa, cậu xem thử một chút trên mạng, đã có tin tức bay đầy trời rồi, nếu lát nữa mà xử trí bất lực, tôi thấy cái tin tức này phải nổ tung.

Vạn Hòa Bình nhỏ giọng nói .

-Vạn cục trưởng, không phải là tôi hù dọa ông, theo hiện tại tình hình này xem ra, nếu ông cứu được người mang ra , tôi thấy ông cũng chịu không nổi, tên cầm đầu này mục tiêu không phải là Liễu Sinh, mà là Ngô bí thư, ông nói nếu đợi lát nữa đem được người cứu ra, lại để cho nhiều phóng viên như vậy thấy được Liễu Sinh từ nơi này đi ra ngoài, thì có phải lại là có dịp để lăng xê lên mạng một lần nữa như trước đây đã ầm ỉ?
Đinh Trường Sinh vừa ăn vừa nói.