Tần Mặc cũng không có thời gian cùng Đinh Trường Sinh đấu võ mồm, cắn răng rên .
-Cứ chờ như vậy cũng không phải là một biện pháp, xe ùn ứ quá nhiều, hay là em cõng nàng đi, chị chờ đây lát nữa chạy xe của em đến bệnh viện sau vậy.
Đinh Trường Sinh nói với Hồ Giai Giai.
-Từ đây đến bệnh viện cũng còn ba cây số, em cõng chịu đựng nổi không?
Hồ Giai Giai lo lắng nói.
-Hết cách rồi, chịu không nổi cũng phải cố thôi a.
Đinh Trường Sinh nói xong tắt máy, đến đằng sau mở cửa xe đem Tần Mặc đỡ ra , khẽ cong lưng để nàng lên trên lưng mình .
Lúc Đinh Trường Sinh cõng Tần Mặc một đường chạy chậm về phía bệnh viện, thì Tần Mặc thấy cơ hội báo thù xem như đến rồi, nhưng tình huống bây giờ trong tay không vũ khí gì, cho nên dùng hàm răng là vũ khí tốt nhất . Đinh Trường Sinh thở hổn hển chạy, thì nhận thấy cổ của mình đau nhói khác thường, thì biết được đây là do thiên kim tiểu thư đang trên lưng mình cắn lấy, nhưng đành chịu, lúc này không thể đem nàng vứt xuống. .
-Tôi mấy ngày nay rất bề bộ , chưa kịp tắm rửa, thế nào có mùi vị gì?
Tần Mặc nghe lời này, liền nới lỏng miệng, phì phì nhổ ra, cứ như vậy, cổ hắn đau rát , xem ra vừa rồi cô gái này thật sự là cắn cũng hết sức mình.
-Hừ…cô không có lương tâm, cô nặng như vậy, tôi còn phải cõng cô đến bệnh viện, cô còn cắn tôi, cô cứ chờ xem, một cái cắn này, tôi sẽ cắn ngược trở về.
-Anh là chó sao? Còn cắn ngược trở về?
-Cô nói đúng rồi, ngoại hiệu của tôi gọi là Đinh Nhị Cẩu, nếu tôi không cắn lại, thì như thế sẽ làm phụ lòng cái tên này của tôi, cô suy nghĩ một chút đi, lát nữa tôi sẽ cắn ở đâu trên người của cô đây? Đinh Trường Sinh một bên ba hoa, một bên ngựa không ngừng vó chạy, việc này không thể ngừng lại, nếu dừng lại một cái, đến khi cõng lên còn khó khăn hơn .
-Anh dám ….ngay cả tôi anh cũng dám khi dễ sao, đúng là gan bằng trời, thả tôi xuống, tôi thấy không thoải mái..
Tần Mặc bị hai bàn tay của Đinh Trường Sinh nắm chặt lấy cặp đùi của nàng, thì có thể thoải mái được sao? Hơn nữa đừng nhìn Tần Mặc dáng người rất thon thả, nhưng trước ngực của nàng thì hai bầu vú rất là nẩy nở, , mặc dù không bằng núi cao sông rộng, nhưng cũng tuyệt đối đúng là dạng d núi non trùng điệp, cho nên đen đủi bị Đinh Trường Sinh cõng lấy, hai bầu vú nàng bị đè ép trên lưng hắn rất là khó chịu.
-Cô cảm giác thế nào, có còn đau lắm không?
Đinh Trường Sinh đã là mệt mỏi, cũng muốn nghỉ thở một lát, Tần Mặc thì đau quá lợi hại.. -Đau quá, tôi có chút chóng mặt, không thở nổi , nghỉ một lát đi.
Tần Mặc nói ra, thật ra nàng hôm nay mới biết, bị người cõng cũng không có chút nào thoải mái cả .
Đinh Trường Sinh tìm một bên vệ đường hơi cao một chút, từ từ để Tần Mặc xuống, sau đó vịn nàng chầm chậm ngồi xuống.
-Cảm giác thế nào?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Đau.
Tần Mặc cắn răng nói ..
-Không biết là có bị chạm gì đến xương không đây.
Nói xong Đinh Trường Sinh đem chiếc giày của Tần Mặc cởi ra, trong quá trình lột giày r , Tần Mặc lại là một hồi quỷ khóc sói tru.
-Anh không thể nhẹ hơn một chút sao, đau lắm.
-Tôi biết, đây đã là nhẹ lắm rồi đấy.
Đinh Trường Sinh trước đem giày cao gót phóng xuống đất, sau đó nhẹ nhàng nâng chân lên lột cái tất đen cao trong chân của nàng, mặc dù là tất cao màu đen, nhưng làn da màu trắng của nàng giống như không chịu cam lòng bí cái tất chân bó buộc, vì vậy có một lớp da như ẩn như hiện nhìn rất là mê người . -Nhìn đủ chưa sắc lang.
Tần Mặc nhìn xem bộ dáng Đinh Trường Sinh, thấy hắn có vẻ say mê làn da trắng của mình thì trong lòng đắc ý , một bên là hung tợn quát lên.
-Hừ…có nhin gì đâu, bộ cô cho rằng tôi nhìn chân của cô à, đó là tôi muốn giúp cô chữa thương, nếu không quan sát rõ ràng, thì làm thế nào để giúp cô trị liệu chứ, thiệt là …một đôi chân hôi rình có gì để mà nhìn?
Đinh Trường Sinh chả lưu lại cho nàng công chúa này một chút mặt mũi nói.
Lột xuống tất chân xong, Đinh Trường Sinh mới nhìn thấy rỏ ràng, vết thương của Tần Mặc so với mình tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều, lần trước tại Kinh Sơn, Đinh Trường Sinh đã từng xem qua chân của Tạ Phương Quỳnh, nhưng lúc đó trên cổ chân của Tạ Phương Quỳnh không có máu bầm ứ đọng, còn lúc này đây thì cổ chân của Tần Mặc có máu bần ứ đọng, hơn nữa còn rất là nghiêm trọng . Đinh Trường Sinh không dám tự tiện làm chủ để mà chữa trị, hắn cũng không có chút tự tin nào, vạn nhất gây nên tàn phế cho Tần Mặc, chính mình không có gánh vác nỗi cái trách nhiệm này, vì vậy mang lại giày cao gót cho Tần Mặc, tiếp tục cõng nàng hướng về phía bệnh viện chạy, cũng may là khi qua cái giao lộ kia. Lúc nửa đường quá giang được một chiếc xe, đem Tần Mặc đưa đến bệnh viện .
………………………………………………………………………………………
-Tiểu thư này ở đâu vậy? Em giỏi lắm, mặt hàng như vậy mà cũng đám đụng vào.
Chu Hồng Diễm nhìn thoáng qua Tần Mặc, nhỏ giọng nói với Đinh Trường Sinh, nàng biết rõ thằng này chính là một thằng mê gái, nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp là tay chân không muốn để yên, nhưng cô gái này nhìn qua cũng biết chính là loại người tâm cao khí ngạo, cho nên nàng nhắc nhở Đinh Trường Sinh, phụ nữ dạng này không tốt để quấn vào, tốt nhất là tránh xa một chút mới thỏa đáng. -Cái gì vậy a, đây là con gái của một nhà đầu tư, lúc đến Hồ Châu trao đổi công việc thì bị đau chân, vừa lúc em ở ngay hiện trường, nên mới đưa tới đây.
Đinh Trường Sinh giải thích nói .
-Um.. quá đúng dịp vậy , chị nhìn thấy bị thương không nhẹ đấy.
Chu Hồng Diễm mập mờ cười cười với hắn.
Đinh Trường Sinh bó tay rồi, theo chân Tần Mặc tiến vào bên trong phóng khám chữa bệnh.
-Anh là thân nhân của bệnh nhân phải không? Chuyển qua bên chụp cộng hưởng từ MRI đi, để nhìn xem bên trong thương thế như thế nào, cái vị trí này này với cổ tay rất dễ bị tổn thương.
Bác sĩ nói ra .
Đinh Trường Sinh trong nội tâm thầm mắng, bà ngoại ơi,…chỉ có cái mà cũng phải chụp cộng hưởng từ MRI, thật sự là đủ đen cho mình, một lần chụp cộng hưởng từ MRI là bao nhiều tiền đây ? Người bác sĩ này có thể được hưởng bao nhiêu phần trăm hoa hồng đây? Tuy thầm mắng bác sĩ, nhưng người ta Tần Mặc thì đường nhiên là không có quan tâm đến chút tiền này, vì vậy Đinh Trường Sinh tìm một chiếc xe lă , đem Tần Mặc đưa lên, phụ giúp nàng đi chụp MRI.
-Cái gì vậy, bệnh viện này so với bệnh viện Bắc Kinh còn ghê gớm hơn, chút thương thế này mà phải chụp MRI à?
Đinh Trường Sinh thì không nói gì, Tần Mặc thì ngược lại la lên.
-Này…này… cô cũng đừng có hẹp hòi như vậy chứ, cái chân của cô mới là trọng yếu nhất, cô và cha cô là thượng khách của Hồ Châu, cho nên khám bệnh đắt hơn một chút cũng là bình thường đấy..