Đinh Trường Sinh cũng chẳng thèm liếc nhìn A Hổ, mà là quay người nắm tay của Từ Kiều Kiều đi thẳng về phía trước, nhưng A Hổ lại cho rằng đây là một cơ hội tốt, bởi vì lúc này Đinh Trường Sinh chỉ có lẻ loi một mình, hơn nữa đây là bên trong sân của Vệ Hoàng Sơn Trang, cách nội thành rất xa, tại đây ai có thể làm khó hắn chứ?
Tuy hắn đối với võ lực của mình rất tự tin, nhưng hắn lại không biết trước mắt Đinh Trường Sinh là người gian manh đến mức độ nào, vì vậy chuyện kế tiếp thì rất thú vị rồi.
-Đứng lại …tao đang nói mày đó thằng nhát gan, hôm nay tao sẽ không cho mày thêm cơ hội đâu.
A Hổ bước nhanh, tiến lên ngăn cản Đinh Trường Sinh lại .
-Này tao nói, đây là tao còn nể mấy phần mặt mũi của lão đại của mày, tại sao mày không biết như vậy chứ, đúng rồi … Bạch Khai Sơn đâu rồi? Tao không thấy lão đâu cả, hay là làm con rùa đen rút đầu rồi? Đinh Trường Sinh giọng nói rất là xem thường Bạch Khai Sơn, lý do rất đơn giản, chính là vì lão gia hỏa kia lại muốn dính đến Tương Ngọc Điệp, đây là chuyện mà Đinh Trường Sinh ghét nhất, cho nên đối với Bạch Khai Sơn cũng không có hạ miệng tích đức gì cả .
-Ai ui… Đinh chủ nhiệm, anh cũng cũng tới đây rồi à sao không báo trước để tôi ra đón anh ah.
Triệu Cương từ thật xa đã nhìn ra tình cảnh không đúng, nhưng không biết là có chuyện gì, chỉ là chứng kiến hai người này giống như không phải là đang trò chuyện vui vẻ, mà như là đang muốn đã đánh nhau, hắn tranh thủ nhanh đến khuyên can.
-Này Triệu Cương, trong nhà anh có nuôi mấy con chó ngao Tây Tạng đâu hết rồi? Tại sao không thấy, lúc nào lại nuôi thêm một con chó đất vậy?
Đinh Trường Sinh cũng không nhìn A Hổ, trực tiếp hỏi . -Chó ngao Tây Tạng? Cái gì chó ngao Tây Tạng?
Triệu Cương nghe xong thì mới hiểu được Đinh Trường Sinh đang nói móc A Hổ rồi, vì vậy vội vàng đem chủ đề chuyển hướng,
-Ha ha, Đinh chủ nhiệm, người đến đều là khách nhân, xin mời vào trong nhà ngồi a.
-Được rồi, cô đến chỗ Hà Tình đi, nhớ kỹ buổi tối nhớ gọi điện thoại cho tôi, đúng rồi … Triệu Cương, tại sao khi đến Vệ Hoàng Sơn Trang thì đều giữ lại điện thoại của người ta vậy?
Đinh Trường Sinh mặc dù đang nói chuyện với Từ Kiều Kiều, nhưng thoáng cái lại kéo tới chuyện điện thoại của Từ Kiều Kiều, bởi vì Từ Kiều Kiều nói nàng ở chỗ này thì không thể nào liên lạc được bên ngoài, do điện thoại bị tịch thu.
-Làm gì có chuyện đó chứ?
Triệu Cương thề thốt phủ nhận .
-Vậy thì tốt, Kiều Kiều .. buổi tối nhớ gọi điện thoại cho tôi. Đinh Trường Sinh cười cười nói với Từ Kiều Kiều, rồi làm như không có Triệu Cương cùng A Hổ đang ở trước mắt, cúi đầu hôn lên miệng của Từ Kiều Kiều một cái, khiến cho Từ Kiều Kiều sắc mặt ửng đỏ nhìn thấy rất là đáng yêu .
-Tôi đi đây, anh cẩn thận một chút.
Từ Kiều mỉm cười với Đinh Trường Sinh, sau đó từ từ mỗi bước đi.
Đinh Trường Sinh vẫy tay theo thẳng đến khi Từ Kiều Kiều tiến vào trong biệt thự, lúc này Đinh Trường Sinh sắc mặt mới âm lãnh quay đầu nhìn A Hổ .
-Vừa rồi tao không muốn phản ứng với mày, là bởi vì tao sợ làm bạn gái của tao bị kinh động, bây giờ thì được rồi, muốn đánh nhau thì đến đây đi, cha mẹ tụi mày sinh ra, lớn lên rồi vào bộ đội, quốc gia nuôi dưỡng tụi mày, chẳng lẽ không có cho tụi mày học tập tư tưởng đạo đức sao? Chẳng có làm được gì ra hồn, sau khi đi ra ngoài lại đi làm côn đồ lưu manh? Đinh Trường Sinh khinh thường nói với A Hổ.
-Bớt nói nhảm, đến đây dựa vào nắm đấm để xem hư thực.
A Hổ sắc mặt lạnh lùng, sát khí tràn trề, nhìn qua bộ dáng như đã muốn gϊếŧ người.
-Đợi đã… tao biết mày bổn sự không nhỏ, chờ tao gọi điện thoại sắp xếp một chút hậu sự rồi tính.
Nói xong Đinh Trường Sinh lấy ra điện thoại di động gọi cho Lưu Chấn Đông .
Lưu Chấn Đông đang họp, nhưng khi xem xét số điện thoại là của Đinh Trường Sinh gọi tới , lập tức cắt đứt cuộc họp, tiếp thông điện thoại Đinh Trường Sinh.
-Này, Đinh cục tưởng, có chỉ thị gì?
-Chỉ thị thì không có, anh bây giờ mang một đội cảnh sát đến đây gấp, toàn bộ mang theo súng, hung phạm rất hung ác, nhớ báo cho các anh em cẩn thận, địa điểm là thành bắc Vệ Hoàng Sơn Trang, phải nhanh lên, nếu chậm bọn chúng chạy mất. Đinh Trường Sinh liếc nhìn xem Triệu Cương cùng A Hổ, ung dung giống như là hắn đang gọi liên hệ với bằng hữu nói đến một chuyện không có gì quan trọng hết vậy .
A Hổ không tin một chủ nhiệm khu khai phát mà còn có thể điều động được người của cục công an, nhưng Triệu Cương là người Hồ Châu, nên biết rõ bổn sự của Đinh Trường Sinh, xem ra sự tình bây giờ đã là có chút không khống chế được, cũng không kịp khuyên hai người bọn họ rồi, liền trực tiếp dùng bộ đàm gọi những người khác, tranh thủ thời gian thông báo cho Triệu Khánh Hổ biết, đây là muốn tai nạn chết người ah .
-Cáo mượn oai hùm, để tao xem mày mạnh miệng đến khi nào.
A Hổ không quan tâm đến chút nào nói ra .
-Đến đây … để cho tao biết một chút về bộ đội đặc chủng là loại như thế nào ?
Đinh Trường Sinh cười cười, đưa điện thoại di động để ở trên đầu xe hơi. Rốt cuộc tại bãi đỗ xe, A Hổ dùng cứng rắn công phu cùng với Đinh Trường Sinh có Thái Cực Thập Tam Thức giao thủ, A Hổ mỗi một chiêu tấn công đều vô cùng vững chắc, không có bất kỳ cú đánh nào hoa mỹ múa máy , hơn nữa mỗi một chiêu mỗi, một quyền đều là đánh thẳng đến chỗ vị trí yếu hại trên người, tuyệt không cho người có cơ hội thở dốc.
Cứ như vậy, song phương ngươi tới ta đi, đánh được tầm bảy tám chiêu, A Hổ có được một cơ hội, hung hãn chụp lấy cánh tay của Đinh Trường Sinh, dùng mười phần sức mạnh đem Đinh Trường Sinh nhấc bổng lên quật ngã xuống đất, lần này nếu như trúng đòn này thì Đinh Trường Sinh không ngất thì cũng sẽ bị gãy xương .
Nhưng sự tình thì không có đơn giản như vậy, lúc Đinh Trường Sinh còn lơ lững trên không trung, hắn như một con chim xoay người, dễ như trở bàn tay dùng chân của mình đạp ở sau lưng A Hổ, đúng lúc này thì xem ai có sức lực chịu đau hơn, bởi vì Đinh Trường Sinh dùng chân, A Hổ dùng vốn là tay, cho nên khi Đinh Trường Sinh mượn lực rơi xuống đạp mạnh đối phương làm cho A Hổ duỗi đầu tới phía trước. A Hổ cơ hồ là khom người lủi về phía trước, nhưng do lực đạo Đinh Trường Sinh đạp thật sự là quá mạnh, cho nên A Hổ cuối cùng vẫn là té nằm trên đất, cũng là do công phu cứng rắn cùng Thập Tam Thức thức lúc quyết đấu bị thua thiệt, A Hổ chỉ biết tiến công, lại không biết mượn lực như thế nào, điều này sẽ dẫn đến công phu một khi mất đi đối tượng công kích giống như là đánh hụt, liền lộ ra lực đạo không có chỗ dùng, sẽ làm suy giảm tới sức mạng bản thân .
-Thế nào còn muốn đánh nữa không?
A Hổ mình mẩy lấm lem, còn té ngã trên nền xi măng, nên bị trầy xướt da mấy chỗ, máu bắt đầu rướm thắm ra bên ngoài quần áo.
-Chuyện gì vậy… A Hổ, lui ra.
A Hổ còn đang tính cùng Đinh Trường Sinh tiếp tục so chiêu, thì Bạch Khai Sơn cùng Triệu Khánh Hổ chạy tới, thật xa thì nhìn thấy A Hổ bị té ngã xuống đất, mà hắn gượng dậy vẫn còn muốn tiếp tục đánh, vì vậy Bạch Khai Sơn liền mở miệng ngăn lại . -Đinh chủ nhiệm ..đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng a, vừa mới tách ra vài ngày, không ngờ ở tại nơi này lại gặp được Đinh chủ nhiệm?
Bạch Khai Sơn chào đối với Đinh Trường Sinh thăm hỏi .
-Bạch Khai Sơn … tôi đã từng nói qua với, về sau đừng có tìm đến Tương Ngọc Điệp gây phiền toái, tôi cũng không muốn gây ra phiên phức, không nghĩ là ông lại mang theo người đến Hồ Châu để kiếm chuyện vơi tôi, thể thì tốt rồi, đây là do ông gây ra chuyện đấy nhé.
Đinh Trường Sinh liếc nhìn Bạch Khai Sơ, cười nói bên ngoài nhưng trong lòng đang xám xịt lại.