-Đinh chủ nhiệm.. chúng ta chính là nước giếng không phạm nước sông a, như thế nào làm sao lại nói như vậy chứ .
Bạch Khai Sơn mặc dù là cười theo hắn, nhưng là trên mặt kiên nghị nhìn Đinh Trường Sinh.
-Ha ha, ông cứ chờ xem..
Đinh Trường Sinh chỉ về phía bên ngoài của Vệ Hoàng Sơn Trang, mọi người ngạc nhiên sững sờ, lúc này mới chú ý tới, từ hướng xa xa bên ngoài đang truyền đến còi xe cảnh sát đang chạy đến gần .
Triệu Khánh Hổ biến sắc, như thế nào lại đem cảnh sát đưa tới đây chứ, vì vậy nhìn về phía Triệu Cương, mà lúc này đây Triệu Cương liền tiến lên một bước, ghé qua bên tai của Triệu Khánh Hổ lẩm bẩm một hồi, Triệu Khánh Hổ giờ mới hiểu được, cũng nên để cho có người dằn mặt Bạch Khai Sơn một trận cho biết.
Thế nhưng đây là đang trong trang viên mình, nếu như người của Bạch Khai Sơn ở chỗ này xảy ra chuyện, mà mình lại không ra mặt, thì cũng khó mà nói chuyện với Bạch Khai Sơn, cho nên nhìn Đinh Trường Sinh, rồi dịch bước tiến lên, vừa định thay mặt Bạch Khai Sơn nói hắn bỏ qua chuyện này, nhưng là bị Đinh Trường Sinh nói một câu chận họng trở về . - Triệu tổng, ông là người có tiếng tăm của Hồ Châu chúng ta, theo lời mà nói tại trên địa bàn của ông thì phải nên nể mặt mũi ông, nhưng tôi có đôi lời không biết có nên nói ra hay không ?.
-Đinh chủ nhiệm , mời nói .. mời nói.
Triệu Khánh Hổ gật đầu, nhưng trong lòng tự nhủ “ Ta là người của Hồ Châu , ngươi cũng tính là cái đếch gì, bất quá ngươi cứ nói ra lời khó nghe, ta cũng lập tức cảm tạ ngươi, ta đang buồn phiền làm như thế nào trả lời thuyết phục cho thằng cháu con rùa Bạch Khai Sơn này, ngươi muốn thay ta giải quyết lão, ta còn cao hứng không kịp…”
-Tuy tôi biết việc buôn bán của ông làm rất lớn, nhưng làm kinh doanh cũng phải biết lựa chọn người hợp tác, tôi thật sự không biết ông và loại người này có thể làm ăn chung được cái gì mà có thể làm, ở trên tỉnh đã nổi danh là lưu manh, đoạn thời gian trước còn bắt cóc người nhà của bạn tôi, Bạch Khai Sơn, tôi nói không sai chứ. -Đinh Trường Sinh, tôi nể mặt mũi của cậu nên mới gọi cậu là Đinh chủ nhiệm, đừng cho là có thể diện rồi không xem ai ra gì, lúc tôi làm xã hội đen thì cậu còn ở truồng tắm mưa đây này, cậu giờ muốn làm gì đây, đả thương người đã có chứng cớ tại đây.
Bạch Khai Sơn cũng giận dữ, lão tử cũng là người lăn lộn vài thập niên ngoài xã hội , mà để cho ngươi tiểu tử ngươi ở chỗ này nói hươu nói vượn sao .
-Bạch Khai Sơn, tôi không cần ông nể mặt mũi tôi đâu, thằng này ngày hôm nay đừng mong có rời đi, phải lưu lại phối hợp với cảnh sát để điều tra về tội công kích nhân viên chính phủ đang công tác, để xem rốt cục có đủ tội để nhốt tù nó không, chuyện tốt thì không đi làm, chỉ muốn lựa chọn làm loại người cặn bã.
Đinh Trường Sinh nói xong hung hãn khạc một bãi nước bọt, đúng lúc này Lưu Chấn Đông mang theo năm sáu người chia ra ngồi hai chiếc xe cảnh sát đã cũng chạy đến bãi đỗ xe, bảo vệ Vệ Hoàng Sơn Trang tuy trâu bò, nhưng nếu là xe cảnh sát thì không dám cản, bây giờ không phải là thời đại của Lý pháp Thụy trước kia, trong cục công an thành phố hiện giờ không người chống lưng cho Vệ Hoàng Sơn Trang. -Đinh phó cục , xảy ra chuyện gì?
Lưu Chấn Đông hơi thở dồn dập chạy đến bên người Đinh Trường Sinh, chào một cái rồi hỏi.
Bạch Khai Sơn là từ trên tỉnh thành, không biết tình huống của bên Hồ Châu này, nhưng Triệu Khánh Hổ cùng Triệu Cương thì minh bạch, đừng nhìn Đinh Trường Sinh đã rời khỏi cục công an, nhưng ảnh hưởng của Đinh Trường Sinh tại cục công an lực không có giảm xuống một chút nào cả, đội trưởng cảnh sát hình sự vẫn gọi hắn là Đinh phó cục, hơn nữa nếu hắn gọi là tới ngay lập tức .
-Anh đem thằng này mang về điều tra một chút, tình nghi tập kích nhân viên chính phủ công tác, thái độ ác liệt, thủ đoạn độc ác . . .
-Ai ai .. chờ một chút, Đinh Trường Sinh, nếu là cảnh sát phá án, cũng phải có chứng cớ chứ, anh nói A Hổ tập kích anh, có chứng cớ gì không? Có người làm chứng không? Ai nhìn thấy? A Long vừa thấy cảnh sát muốn dẫn A Hổ đi, liền cắt đứt lời nói Đinh Trường Sinh, thở hổn hển hỏi.
-Chứng cớ? Còn đòi chứng cớ? Đúng là không đơn giản, so với tên ngu ngốc này còn mạnh hơn nhiều, Chấn Đông, anh đến xe nhìn xem camera hành trình của tôi, tôi nhớ được vừa rồi chưa có tắt, còn nữa, cómột chút đoạn ghi âm ở trong điện thoại của tôi đấy.
Đinh Trường Sinh nói xong mở ra ghi âm điện thoại di động của mình phát ra .
Theo ghi âm phát ra, lời nói A Hổ khiêu khích tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng, A Long im lặng, thằng A Hổ đúng là hỗn đãn, đầu óc ngu si không còn chỗ chứa, đã nói bao nhiêu lần rồi, phải biết động não, cứ muốn dùng quả đấm nói chuyện, xem ra bị bên trong bộ đội dọn dẹp đẩy ra là đúng chứ không sai.
-Đinh phó cục, camera hành trình ghi lại rất rõ ràng, là người kia ra tay trước, cậu là tự vệ. Lưu Chấn Đông leo vào trong xe nhìn xem xong rồi đi ra báo cáo .
-Bạch Khai Sơn , ông còn lời gì để nói không?
-Đinh Trường Sinh, tâm nhãn không ít a, nếu tôi không phối hợp thì sao đây?
Bạch Khai Sơn nghiêm mặt hỏi.
-Không phối hợp? Tốt lắm, tôi nói cho ông biết, nếu ông không để cho hắn ngoan ngoãn theo trở về cục cảnh sát điều tra, tôi cam đoan lúc ông trở lại Giang Đô cũng không có một ngày tốt lành trôi qua đâu, ông tin hay không ?.
-Đinh Trường Sinh, cậu ở tại Hồ Châu hoành hành thì được, tôi tin điều này, nhưng muốn tại tỉnh Trung Nam phong hoán vũ, tôi thấy cậu đừng có khoe khoang, A Hổ … chúng ta đi.
Bạch Khai Sơn không nghe lời khuyến cáo trực tiếp hướng đến chiếc xe Rolls-Royce Phantom của mình đi đến .
-Đinh phó cục . . .
Lưu Chấn Đông có chút gấp muốn ra tay động thủ .
Đinh Trường Sinh vẫy tay, ngăn cản Lưu Chấn Đông lại, cũng không nhìn đến Bạch Khai Sơn, lấy điện thoại di động ra gọi cho cục trưởng công an Vạn Hòa Bình thành phố Giang Đô, tuy Bạch Khai Sơn muốn rời đi, nhưng cũng phải đề phòng Lưu Chấn Đông mang những tên cảnh sát này chận đường lại, chỉ là khi đi vài bước chẳng những không có bị ngăn trở, mà lại nghe được tiếng của Đinh Trường Sinh gọi, liền quay đầu nhìn lại thoáng qua . -Vạn cục trưởng, tôi là Đinh Trường Sinh, đúng rồi, khỏe…À.. có một manh mối để tôi báo cáo qua cho ông một chút, hôm nay tôi gặp được mấy thằng đã từng đi bộ đội bị loại ngũ, thủ đoạn rất lợi hại, mấy ngày hôm trước vụ án bắt cóc người ở Đông Giao trong cái nhà xưởng kia ông còn nhớ chứ, ông thiếu chút nữa đã bị trúng đạn đó, đúng rồi, ông có thể đối với mấy thằng này điều tra thử xem, bọn chúng đang ở tại nhà hàng lẫu cá Thành Đông đấy.
Đinh Trường Sinh cười cười cùng Vạn Hòa Bình nói ra .
Nhưng lời này đối với Bạch Khai Sơn mà nói, không thua kém gì sấm sét giữa trời quang, thằng ranh con này, cứ như vậy trắng trợn vu oan hãm hại, đây là nói bậy nói bạ a, cái vụ án bắt cóc kia lão cũng có nghe nói, cho nên chuyện Vạn Hòa Bình bị bắn thì lão cũng biết . Hiện tại rõ ràng thằng này đem cái chuyện bắt cóc dẫn tới trên người mình, đưa đường tới nhà hàng lẫu cá của mình , Bạch Khai Sơn vừa hãi vừa sợ, Đinh Trường Sinh có thể vu oan, nhưng lão không có nhúng tay vào thì không sợ, cũng chẳng sợ bị điều tra, nhưng bên trong cái nhà hàng lẫu cá của lão còn cất giấu một số thứ đồ vật mà không muốn người ngoài nhận ra, nhỡ nếu là bị khám xét phát hiện, thì chính lão sẽ bị rơi vào phiền phức, lão biết tình huống của mình, cho nên đối với Đinh Trường Sinh nói như vậy, lão hận là không thể lập tức lột da hắn .
Triệu Khánh Hổ càng là kinh ngạc không hiểu, Đinh Trường Sinh tuy có gan lớn , nhưng không nghĩ đến lá gan lớn như vậy, lại dám trước mặt nhiều người như vậy vu hãm người, hơn nữa hắn là thế nào lại dám cho cảnh sát trên tỉnh cắn câu, rồi lại nhìn Bạch Khai Sơn, mặc dù lúc này khuôn mặt của lão vẫn là rất lạnh, nhưng đầu đã đầy mồ hôi, tuy cố giả bộ trấn định, nhưng vẻ kinh hoảng bất luận kẻ nào củng đều nhìn thấy được . -Thôi được rồi….cứ theo ý của Đinh chủ nhiệm nói mà xử lý, A Hổ …mày lưu lại phối hợp điều tra, Triệu lão đệ , việc buôn bán của chúng ta về sau bàn lại đi, tôi đi trước một bước.
Bạch Khai Sơn nói xong chui vào trong xe, lão cũng không quay cửa kính xe xuống hướng đến Triệu Khánh Hổ cáo biệt, liền vội vả rời khỏi Vệ Hoàng Sơn Trang .