Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1491: Răn dạy



CHƯƠNG 1435: RĂN DẠY.

-Vậy được rồi, để cháu liên hệ với Tần Chấn Bang, xem thời gian nào phù hợp, lúc ký kết hợp đồng sẽ làm nghi thức như thế nào?

Đinh Trường Sinh nói, tuy hắn hỏi nghi thức này làm như thế nào, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ai đại diện cho thành phố Hồ Châu ký vào đồng ý, đúng ra thì đây thuộc về lĩnh vực kinh tế, lẽ ra thì chủ tịch thành phố ký tên, nhưng tại Trung Quốc, thì cũng có một ít ngoại lệ, ai cũng muốn ra mặt, cho nên Đinh Trường Sinh mới hỏi như vậy .

-Cứ để cho bên ủy ban thành phố làm đi, đây là lĩnh vực kinh tế, chủ tịch ra mặt thì tốt hơn.

Thạch Ái Quốc cũng hiểu ý của Đinh Trường Sinh là có ý gì, liền cự tuyệt .

-Vâng… vậy thì tốt, lát nữa cháu đến bên ủy ban hồi báo.À… còn có chuyện, cháu vừa từ trong bệnh viện đi ra, Cố chủ nhiệm có nhờ cháu chuyển lời, nên mở cuộc họp thường ủy hội sớm chút, bởi vì Cố chủ nhiệm chẳng mấy chốc sẽ làm giải phẫu rồi, nếu như làm giải phẫu, chỉ sợ thời gian khôi phục phải rất lâu .
Đinh Trường Sinh uyển chuyển nói ra, ý tứ là của Cổ Thanh Sơn, hắn chỉ là truyền đạt, còn Thạch Ái Quốc an bài làm sao, đó chính là vấn đề của ông ta.

- Ừ, chú biết rồi, để tôi liên hệ với Cố chủ nhiệm, sức khỏe của ông ấy như thế nào rồi ?

Thạch Ái Quốc hỏi.

-Vẫn không tốt lắm, có thể nói là ngày càng sa sút, bác sĩ đề nghị mau sớm làm giải phẫu, hơn nữa cho dù là có làm giải phẫu, chỉ sợ việc khôi phục lại cũng là một vấn đề .

Đinh Trường Sinh buồn bả nói .

-Ừ, vẫn là câu nói đó , cháu nếu là có thời gian cố gắng đến chăm nom cho Cố chủ nhiệm.

-Vâng… cháu sẽ sắp xếp thời gian a.

Đinh Trường Sinh cũng bất đắc dĩ, trọng trách của hắn không có chút nào nhẹ, hiện tại lại càng thêm nặng hơn .

-Mà này Trường Sinh, tuy cháu phải luôn đến bệnh viện nhưng nhớ trong công tác không thể để cho trễ nãi, khu khai phát công tác rất quan trọng, cháu phải n chú ý, như thế nào đây, chú nghe nói cơ quan của cháu mới mua một chiếc xe mới để đưa đón nhân viên phải không? Lấy tiền ở đâu vậy?
Thạch Ái Quốc hỏi.

-Bí thư.. chuyện này để cháu kiểm tra lại, nếu cháu nói không biết thì chú chắc chắn sẽ không tin, nhưng đúng là chuyện này cháu cũng không biết, vừa rồi mới biết rõ chuyện này, còn chưa kịp xử lý , bởi vì chuyện con gái của Tần Chấn Bang bị thương nếu cháu cũng bận rộn, chuyện này sau khi trở về cháu sẽ xem xét lại, nhất định sẽ trả lời rỏ ràng cho chú biết, cháu biết số tiền kia lúc trước thành phố rất khó khăn nhưng vẫn để cho cháu rút ra một phần, thật sự là không nên đem tiền này làm những việc như thế.

Đinh Trường Sinh trong lòng đem Hồ Giai Giai bát đại tổ tông mắng qua một lần , đây là chuyện vô bổ , vấn đề là xử lý như thế nào chuyện này.

- Được, điểm giác ngộ này coi như cũng được, Trường Sinh cháu tuổi còn rất trẻ, hơn nữa tính tình cũng quá tùy ý, làm lãnh đạo , tính tình không thể quá tùy hứng như vậy được, phía dưới dám tùy tiện qua mặt cháu như vậy, dựa vào lần mua xe này mà nói , đã nói lên ba vấn đề, thứ nhất, không có quy định chế độ cho tài vụ, thí dụ như mua cái gì, hoặc là từ số tiền bao nhiêu trở lên thì phải do người đứng đầu ký tên mới được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm sao được chứ, cháu sẽ không biết chuyện gì, cơ quan thì sẽ tiêu hết tiền. . .
Theo Thạch Ái Quốc phân tích , Đinh Trường Sinh dần dần ý thức được, chính mình có lẽ thật sự quá dể dãi cho những người này, nguyên lai là mình muốn để cho mọi người thoải mái một chút, để có thể đoàn kết cộng sự, tốt nhất là công tác đem khu khai phát làm cho xong, nhưng không ngờ tới lại xảy ra chuyện lớn như vậy, Thạch Ái Quốc nói không sai, tùy hứng cùng tùy tiện chỉ là hơn kém một chữ.

-Vấn đề thứ hai, cháu không có thể lập nên quyền uy của mình, tuy bí thư khu khai phát còn chưa tới, nhưng theo chú được biết, cho dù là bí thư có đến đi nữa, trên thực tế cháu cũng sẽ là người đứng đầu, cho nên quyền uy của người đứng đầu mà cháu chưa xác lập được, nói cách khác, sau này ai còn nghe theo lời của cháu, cháu nói cháu không biết lần mua xe này, như vậy là ai mà dám to gan như vậy, dám qua mặt cháu mà bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy chứ?
-vấn đề thứ ba, cháu đã đến khu khai phát cũng lâu rồi, mà cũng không thể bồi dưỡng được một cái người thân tín cho mình, để cho chuyện này trở thành sự thật mà cháu còn không biết, chú nghĩ chuyện mua xe này bên trong nội bộ của khu đang phát triển cũng không phải việc nhỏ, vì cái gì mà chỉ có một mình cháu không biết? Cháu có nghĩ tới vấn đề này hay không ? Tuy chúng ta rất ghét hạng người đâm chọt ở sau lưng, nhưng làm một lãnh đạo, nếu trong tay không có hạng người đâm chọt như vậy, thì cháu có thể nắm giữ được toàn cục hay sao? Quan trường là quan trường, không có sự thuần khiết như vậy , nghĩa khí không thể tạo ra cơm ăn, đương nhiên cũng không thể giúp cháu thăng quan được.

Thạch Ái Quốc ân cần dạy bảo, trước giờ hắn chưa từng có nghe được Thạch Ái Quốc giáo huấn mình như vậy, đây là lần đầu, nhưng trong lòng của hắn âm thầm thề, chuyện này xảy ra nhất định là một lần cuối cùng, mình nhất định sẽ không để phát sinh ra sai lầm dưới mắt của Thạch Ái Quốc mới được.
-Bí thư ..chú chỉ dạy rất đúng, cháu tiếp nhận, nhất định sau này sẽ sửa đổi.

Đinh Trường Sinh vâng dạ nói, thái độ cực kỳ cung kính .

-Người bên ngoài cũng biết, cháu là người của chú, cho nên cháu không được làm cho chú thất vọng khu đang phát triển lúc giao cho cháu, khi ấy cũng có rất lớn áp lực, bây giờ cũng đã đến tháng năm rồi, việc chiêu thương dẫn tư khu khai phát như thế nào rồi?

-Khí thế hừng hực đang tiến hành, hiện tại đang có vài cái xí nghiệp đang khảo sát. .

-Nhưng chỉ là mới trên lời nói thì cũng không tốt, chỉ khi nào hạng mục đầu tư rơi xuống đất mới tính, Trường Sinh, cháu đừng để cho chú thất vọng đấy.

Thạch Ái Quốc khiển trách

-Vâng cháu biết rồi .

-Vậy thì tốt, đi đi… đem cái hạng mục PX này xử lý cho tốt, như vậy thì cũng có thể cho khu đang phát triển của cháu một chút mặt mũi.
…………………………………………………………………………………….

Đinh Trường Sinh mang theo một bụng hỏa khí về tới khu khai phát, vừa đến văn phòng liền bảo Trương Minh Thụy gọi Hồ Giai Giai đến phòng làm việc của mình , Trương Minh Thụy nhìn thấy sắc mặt của lão bản bất thiện, liền biết mình lắm mồm, vậy là chuyện đâm thọc mình vừa xuất lực chắc là không được cám ơn rồi ah .

-Chờ một chút, Trương Minh Thụy …trước đừng vội đi, đóng cửa lại ngồi xuống đây một chút đi.

Đinh Trường Sinh chỉ vào chỗ ngồi trước mặt đối với Trương Minh Thụy nói ra.

-Tôi đứng được rồi, chủ nhiệm .. anh có dặn dò việc gì?

Việc Trương Minh Thụy hỏi.

-Minh Thụy , tuổi tôi với anh không hơn kém bao nhiêu, anh làm việc rất có chừng mực, hơn nữa khi tôi tới khu đang phát triển, anh là người đầu tiên mà tôi nhìn thấy, cho nên có thể nói chúng ta là rất hữu duyên đấy, đối với công tác của mình, anh có ý kiến gì gì hay không?
Đinh Trường Sinh hỏi .

-Về chuyện này… không có … lãnh đạo bảo làm gì thì tôi làm cái đó, chủ nhiệm .. anh không cần khảo thi tôi, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.

Trương Minh Thụy không mò ra ý của Đinh Trường Sinh đang muốn gì.

-Từ khi tôi tới đây về sau, chuyện phòng làm việc làm anh rất bận, tuy nhiên dù sao anh cũng chỉ là một nhân viên văn phòng làm những việc phổ thông, trong công việc anh làm cũng không tệ, như thế nào đây? Có gan tiếp nhận chức vị chủ nhiệm phòng làm việc này?

Đinh Trường Sinh ném ra một quả tạc đạn nặng ký, bởi vì từ khi khu đang phát triển thiết lập đến nay, chưa từng có môt người nào tuổi trẻ như vậy mà lên làm chủ nhiệm phòng làm việc.

-Đinh chủ nhiệm, tôi…tôi sợ là mình còn quá trẻ tuổi?

Trương Minh Thụy không tự tin hỏi, quả thật là từ trước đến giờ, chủ nhiệm nào mà không từ bốn mươi, năm mươi tuổi trở lên, đa phần là tới nơi này ngồi không ăn bám, dưỡng lão ….