Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1493: Không quản việc nhà nên không biết gạo muối lên giá



CHƯƠNG 1437: KHÔNG QUẢN VIỆC NHÀ NÊN KHÔNG BIẾT GẠO MUỐI LÊN GIÁ.

Hồ Giai Giai tựa như cũng biết Đinh Trường Sinh tìm nàng là có chuyện gì, kỳ thật trước đó Hồ Giai Giai cũng muốn gặp Đinh Trường Sinh để thương lượng về chuyện chiếc xe kia, nhưng ngày đó điện thoại của Đinh Trường Sinh vẫn luôn không gọi được, lúc Trần Khánh Long nói cho nàng biết chuyện này thì Đinh Trường Sinh cũng đã biết rồi, chính hắn cũng đã đồng ý muốn mua, nhưng ngày đó Hồ Giai Giai lại liên lạc không được với Đinh Trường Sinh, hơn nữa với tư cách là bí thư, Trần Bính Thái cũng ủng hộ, vì vậy chẳng khác nào là Hồ Giai Giai bị dẫn dắt thúc ép, chỉ là khi cái xe này mua xong, thì nàng liền đã hối hận .

-Suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?

Hồ Giai Giai cười hỏi, nàng đến trước bàn làm việc Đinh Trường Sinh, kéo ghế ra ngồi xuống .
-Còn có thể suy nghĩ cái gì nữa, em nhớ chị quá.

Đinh Trường Sinh cười cười nói .

-Ba hoa , tìm chị có chuyện gì? Nói mau, chị còn việc đây này.

Hồ Giai Giai sắc mặt so lúc vào cửa dễ nhìn hơn rất nhiều, bởi vì nàng dự tính vừa vào cửa thì Đinh Trường Sinh sẽ có sắc mặt khó xem, nhưng bây giờ xem ra Đinh Trường Sinh vẫn bình thường, nhưng nếu đã tới đây, thì phải đem chuyện này cùng với Đinh Trường Sinh nói rõ ràng, chứ mình vừa tới Hồ Châu thì đã huyên náo không thoải mái với Đinh Trường Sinh, như vậy đối với công tác sau này của mình cũng không có chỗ tốt .

-Không có việc gì, chỉ là muốn nói cho chị biết, về chuyện chiếc xe, chị đã bị người lợi dụng, xác thực mà nói chính là bị Trần Khánh Long lợi dụng, tên này trước kia là thư ký của Thạch bí thư, vẫn luôn thành thật đàng hoàng, cũng không biết gần đây vì sao lại bắt đầu giở quẻ.
-Nếu em không nói, thì chị cũng sẽ cùng nói với em, ngày đó lúc họp bàn về chuyện mua xe, cũng là do Trần Khánh Long đề nghị ra trước đấy, không chỉ có mình hắn, mà còn có rất nhiều người đều đồng ý, vơi lại chị cũng cân nhắc đến nơi đây cũng cách xa thị khu, rất nhiều cơ quan đều có xe đưa đón, cho nên cũng đồng ý, nhưng chị không nghĩ tới lúc làm thao tác chuyện này, thì Trần bí thư lại an bài cho chị phụ trách về chuyện mua xe, chị có liên lạc với em, nhưng điện thoại của em lại không liên lạc được, , ngày đó phải là đã xảy ra chuyện gì?

Hồ Giai Giai nhíu mày hỏi.

- Số tiền kia là em đến thành phố xin được cấp, không có ý định dùng vào chuyện linh tinh, em muốn để dành đến lúc có chuyện khẩn cấp thì mới lấy ra dùng, bây giờ xem như là đã biết, nếu không quản lý việc nội trợ trong nhà thì không biết gạo muối lên giá, khu đang phát triển một nghèo hai trắng, khắp nơi đều đòi tiền, ngay cả chuyện xây dựng cơ bản của khu khai phát cũng là do bên thi công tự ứng tiền ra trước, trong khi chúng ta lại bỏ tiền ra mua chiếc xe tốt như vậy, lãnh đạo thành phố biết được đã có ý kiến, chị nói làm sao bây giờ đây?
Đinh Trường Sinh thu hồi nụ cười, đây là lúc bàn về công việc, nên vẻ mặt lạnh lùng không thể hàm hồ.

-Thật sao? Hay là chúng ta trả lại chiếc xe này không mua nữa?

Hồ Giai Giai giờ mới cảm thấy giếng nước của Hồ Châu rất sâu, hơn nữa chẳng những là tại thành phố, mà ngay cả khu khai phát nước cũng đều sâu như vậy, xem ra sau này mình phải thật là cẩn thận rồi.

-Trả lại chiếc xe này? Hừ, hiện tại còn lui được sao? Bị mất tiền đặt cọc thì không nói, chuyện này liên quan đến đến toàn thể phúc lợi của nhân viên đang công tác, nếu muốn đem chiếc xe này trả lại, thì công tác sau này của chúng ta cũng không cần làm nữa, chị à… đây là một cái mệnh đề vô giải, hiện tại chỉ có thể là đành phải mua xe mà thôi, như vậy đi, chị xem có thể hay không đổi một chiếc xe khác, mua loại giá thấp hơn một chút, chúng ta chỉ là để giải quyết vấn đề giao thông đi lại thôi mà.
Đinh Trường Sinh nói .

-Được rồi , để chị thử xem. Aí dà ...không nghĩ tới mua chiếc xe này lại biệt khuất như vậy.

Hồ Giai Giai bất đắc dĩ nói, nàng cũng biết, đây là Đinh Trường Sinh cho nàng mặt mũi, nếu như đổi lại người khác, hắn khẳng định không có vậy nói chuyện tốt như vậy đâu.

-Chị Hồ à ..Trần Khánh Long người này ngươi về sau tốt nhất là chị bớt tiếp xúc đi cho được việc, hắn đầu óc nhỏ hẹp, nhìn chỗ nào cũng có ý nghĩ xấu, đừng để cho đến lúc đó hắn đem chị cùng lọt vào trong khe.

Đinh Trường Sinh nói ra .

-Chị biết rồi, trãi qua lần này thì biết mức độ rồi.

Hồ Giai Giai nói xong đứng lên, Đinh Trường Sinh cũng không có giữ nàng lại, thậm chí ngay cả đứng lên đưa tiễn cũng không có, Hồ Giai Giai chính mình tự mở cửa đi ra ngoài .

………………………………………………………………………………..
Ước chừng Cố Hiểu Manh nhanh sắp đến giờ tan sở, Đinh Trường Sinh lái xe đến dưới lầu của công ty nàng, trên đường còn mua một bó hoa, rồi nghênh ngang đi đến phòng làm việc của Cố Hiểu Manh.

-Làm sao em lại tới đây nữa?

Nhìn thấy đẩy cửa vào là Đinh Trường Sinh, Cố Hiểu Manh sắc mặt đỏ ửng hỏi, tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thì thật ngọt ngào, nhất là chứng kiến Đinh Trường Sinh trên tay đang cầm một bó hoa hồng to đỏ rực, trong tim liền thùng thùng nhảy đập không ngừng .

-Tới đón chị tan tầm a, không phải chị nói là đêm nay về nhà nấu cơm ăn sao.

-Há, chị quên mất , nhiều bản thiết kế còn chưa có làm xong đây này, coi như rồi, về nhà làm sau a.

Cố Hiểu Manh ra vẻ ung dung nói ra , kỳ thật gần đây khoảng thời gian này có nhiều bản đặt thiết kế, cho nên trong công ty đều tăng giờ làm việc thêm .
-Công việc thì mãi mãi làm không xong, với lại tại đây nhân viên cũng không ít rồi, cũng phải có mấy người tự có thể làm công việc chính chứ, chị không thể nào việc gì cũng phải tự làm, sớm muộn cũng sẽ mệt chết người, chị phải học được cách buông tay, cứ chế định một loạt chính sách ban thưởng cho nhân viên, chỉ có đem lợi ích cùng lao động móc nối lại với nhau, thì nhân viên của ngươi mới có thể liều mạng mà làm, chứ còn nếu mọi chuyện đều dựa vào chị, thì mướn bọn họ để làm gì?

-Được a .. không hổ là cán bộ chính phủ, hay là nếu sau này không còn công tác, đến nơi này làm chủ nhiệm phòng làm việc đi, chị sẽ phát tiền lương cho em.

Cố Hiểu Manh vừa thu thập đồ đạc vừa nói .

-Thôi đi …. Thân thể của chị còn là của em, vậy mà bày đặt còn phát tiền lương cho em.
. Đinh Trường Sinh vừa nói một bên không đứng đắn đem Cố Hiểu Manh ôm vào trong ngực .

-Ai nha, em làm gì vậy, bọn họ bên ngoài đều nhìn đây này.

Cố Hiểu Manh xấu hổ, bởi vì cửa sổ thủy tinh rèm cửa chưa có kéo xuống, bên ngoài có thể thấy rõ ràng bên trong đang làm gì, Cố Hiểu Manh da mặt mỏng, cho nên giãy dụ , Đinh Trường Sinh cũng không có miễn cưỡng nàng, nếu tại trước mặt nhân viên mà làm cho lão bản mất mặt cũng không tiện .

Đinh Trường Sinh giúp Cố Hiểu Manh cầm lấy túi xách, hai người một trước một sau bước ra khỏi công ty, lái xe thẳng đến bệnh viện, nhưng lúc còn ở trên đường, Đinh Trường Sinh trong lúc lơ đãng nhìn thấy bên ven đường một tiệm châu báu, nhìn lại hai bàn tay trắng của Cố Hiểu Manh vẫn là trơ trụi không có bất kỳ vật phẩm trang sức nào , vì vậy liền ngừng lại .
-Có chuyện gì vậy?

-Đi , đi xuống xem một chút, nếu sắp kết hôn, dù thế nào em cũng phải bày tỏ một chút tâm ý của em a.

Đinh Trường Sinh đi đến tay lái phụ kéo Cố Hiểu Manh xuống xe, hai người sóng vai đi vào tiệm châu báu tên Chu Đại Sinh .

-Qúi khác muốn mua nhẫn kim cương hay vàng ạ?

Cố Hiểu Manh vừa rồi mặc dù không nguyện ý mua, nhưng khi bước chân vào tiệm châu báu, bản tính phụ nữ liền tản mát ra, kim cương vĩnh viễn đều là vật phẩm mà phụ nữ yêu thích nhất, vừa muốn tốt một chút, còn vừa muốn cho Đinh Trường Sinh tiết kiệm tiền, cho nên khi nhìn thấy cái nhẫn kim cương liền rất xoắn xuýt nhưng không nói ra .

- Cô ơi, cái nhẫn này bao nhiêu tiền?

Đinh Trường Sinh thì không có chú ý nhiều như vậy, trực tiếp hỏi một cái nhẫn, hơn nữa là nguyên một bộ, còn có dây chuyền và khuyên đeo tai .