-Tiên sinh, anh thật tinh mắt, đây là bộ đồ trang sức mẫu mới của tiệm chúng tôi, tượng trưng cho tình yêu . . .
-Tôo hỏi cô là bao nhiêu tiền, không cần nói nhiều như vậy làm gì.
Đinh Trường Sinh không nhịn được nói, Cố Hiểu Manh nhìn thấy Đinh Trường Sinh như vậy, lặng lẽ kéo một bên tay áo của hắn , bởi vì nàng nhìn ra được, bộ này đồ trang sức tuyệt đối không hề rẻ, trên mặt nhẫn viên kim cương cũng không nhỏ.
Hành vi của Cố Hiểu Manh bị người bán hàng biết rằng nàng không muốn mua , nhưng lại nhìn thấy ngoài cửa là chiếc xe LandRover của Đinh Trường Sinh , cho nên nhận định đây là một khách hàng lớn, hôm nay có thể bán được vậy bộ trang sức này , thì chỉ tiêu buôn bán của nàng một tháng liền vượt mức hoàn thành, cho nên cho dù là Đinh Trường Sinh sắc mặt bất thiện, nói chuyện khó nghe, nàng vẫn là nở nụ cười . Xã hội này làm cái gì cũng không dễ dàng, Đinh Trường Sinh thì không muốn nghe những lời nói nhảm, nếu hắn muốn mua, không cần nói một câu thì hắn cũng bỏ tiền ra mua, còn nếu không muốn mua, cho dù có nói cả ngày đi nữa, thì hắn vẫn là không mua.
-Tổng tiền bộ đồ trang sức là mười sáu vạn.
Nhân viên bán hàng bình tĩnh nói, nàng chỉ sợ khách nhân nghe xong liền bị hù bỏ chạy mất.
-Mười sáu vạn? Quá mắc đi, có chút ít đồ như thế này sao?
Đinh Trường Sinh còn không có nói gì, thì Cố Hiểu Manh lắc đầu liên tục, nàng không đồng ý để cho Đinh Trường Sinh tốn tiền nhiều như vậy chỉ là để mua một bộ trang sức, nàng hiện tại đã bắt đầu kiếm tiền rồi, nhưng con số mười sáu vạn là một con số rất lớn.
Trong lúc này Đinh Trường Sinh đang tính toán tiền của mình còn có đủ hay không, theo từ chỗ của Dương Phụng Tê mượn mười vạn, tạm ứng tiền cho bác sĩ chuyên gia thì còn lại năm vạn, nhưng bộ trang sức này lại là mười sáu vạn, nhưng xem ra thật là không tệ, rất xứng hợp với Cố Hiểu Manh, ngay cả chiếc nhẫn phẩm chất cũng đều rất phù hợp, giống như là hàng đặt làm theo yêu cầu cho nàng vậy . -Um… có thể cào qua thẻ tín dụng không vậy?
-Cũng được, tiên sinh… thật sự quyết định chọn bộ đồ trang sức này sao?
Nhân viên bán hàng tuy trong nội tâm kích động, nhưng vẫn cố trấn định hỏi .
- Thật sự là không muốn mua, quá mắc ah.
Cố Hiểu Manh xoay người, nhỏ giọng nói với Đinh Trường Sinh.
-Nghe lời của em, mua đi, cả đời chỉ có một lần mà.
Đinh Trường Sinh cười nói, tự mình cầm lấy sợi dây chuyền đeo lên cho Cố Hiểu Manh, cùng với chiếc nhẫn trên ngón tay, nhưng khuyên tai thì là nhân viên bán hàng giúp đỡ đeo lên.
-Ừ, đẹp lắm… đi quẹt thẻ đi a.
Đinh Trường Sinh đưa hai cái thẻ cho nhân viên bán hàng .
-Chị vẫn cảm thấy quá mắc, tiền này là ở đâu ra mà em có, không phải là tham ô nhận hối lộ chứ ?
Cố Hiểu Manh biết Đinh Trường Sinh tại huyện Hải Dương có một khu trang trại trồng Việt Quất, nhưng lợi nhuận thu nhập cũng không phải là dễ dàng, nàng nhìn thấy Đinh Trường Sinh lông mày cũng không nhíu lại một cái khi bỏ tiền ra mua, tuy nhiên trong nội tâm thì vui mừng, chỉ có thái độ là không muốn biểu hiện ra . -Em là hạng người như vậy sao? Hơn nữa, cứ cho là tham ô nhận hối lộ, dù sao cũng có chị đưa cơm tới thì em còn sợ cái gì , đến lúc đó nếu em ngồi tù, chị cứ mỗi ngày đưa cơm tới là được rồi.
-Hừ nằm mơ đi, phì.,,phì…ăn nói lung tung, chị hỏi em một lần nữa, tiền này thật sự là không có vấn đề?
Cố Hiểu Manh nhỏ tiếng hỏi.
-Chị yên tâm đi..
Đinh Trường Sinh vuốt nhẹ lên gương mặt của Cố Hiểu Manh, nàng không có né tránh, mặc kệ bàn tay xù xì của Đinh Trường Sinh xẹt qua gương mặt của mình, giờ đây chẳng những không có cảm thấy thẹn thùng, ngược lại tại trong nội tâm còn khát vọng cái loại vuốt ve này cầm lâu hơn một chút ..
Sau khi tất cả thủ tục đều xong xuôi, Đinh Trường Sinh cùng Cố Hiểu Manh xuất hiện tại trong bệnh viện, làm cho Dương Hiểu vô cùng mừng rỡ, hơn nữa tâm tư của đàn bà vĩnh viễn luôn nhanh lẹ hơn so với đàn ông, Dương Hiểu vừa liếc mắt liền nhìn thấy được chiếc nhẫn trên tay con gái mình, chỉ là không có hỏi ra, đthì ã bị Cố Hiểu Manh kéo đi ra khỏi phòng bệnh. Còn Đinh Trường Sinh thì lưu tại trong phòng cùng Cổ Thanh Sơn nói chuyện, rất có thể phải lập tức phải tổ chức cuộc họp thường ủy hội, mà bây giờ vấn đề chọn lựa người tại khu Tân Hồ thì đoán chừng mới là vấn đề thảo luận nóng bỏng nhất.
-Cha nuôi , Thạch bí thư có nói gì đến thời điểm tổ chức cuộc hôp hay không vậy, Thạch bí thư nói sẽ gọi điện thoại báo cho cha nuôi biết.
- Sáng hôm sau sẽ tổ chức cuộc họp của ban thường ủy hội, có thể đây là một trận ác chiến a, cũng không biết cuộc họp thường ủy hội lần này có phải là một lần cuối của cha cùng với ban thường ủy hội gặp nhau đây này?
Cổ Thanh Sơn lúc nói đến đây, lộ ra vẻ rất cô đơn, tựa như người chỉ cần ở trên võ đài, chắc chắn sẽ có cảm giác khoảng khắc giống vậy khi chào tạm biệt vào giây khắc này .. -Cha nuôi ..sao con nghe nói bí thư Trần Bính Thái khu khai phát có khả năng đảm nhiệm lên làm bí thư khu Tân Hồ a?
Đinh Trường Sinh không muốn để cho Cổ Thanh Sơn nghĩ quá nhiều đến vấn đề cuộc họp ngày mai, cho nên liền dời đi chủ đề .
-Đây chỉ mới là ý kiến đưa ra, đến cùng ra sao thì vẫn chưa có kết luận.
Cổ Thanh Sơn nói ra .
-Vậy Trần Bính Thái là ai đề cử, lúc ấy ông ta là người của Tưởng Văn Sơn đưa vào trong khu khai phát, Tưởng Văn Sơn đi rồi , hiện tại là ai nhặt ông ta lên vậy hả?
Đinh Trường Sinh chỉ muốn biết rốt cuộc là ai đang ủng hộ Trần Bính Thái lão hỗn đản này, trước khi rời đi còn xếp đặt cho mình một vố, chính mình nếu không tìm cách tặng lại, thì đâu còn là Đinh Trường Sinh người không phạm ta ta không phạm người đây này?
-Chắc con không thể nào ngờ được, chính là đồng hương của con đấy, La Bàn Hạ đề cử. -Hắn tại sao lại được La bí thư thêm vào trong chiến tuyến chứ, hơn nữa người này tại khu đang phát triển đã làm cho mọi việc rối tinh rối mù, bây giờ đưa lên vị trí trọng yếu của khu Tân Hồ, thì chuyện này thích hợp hay sao?
-Có thích hợp hay không, thì không phải là con tự tính toán được, hơn nữa nếu đem ai đặt ở trên vị trí đó, thì cũng là do ý của lãnh đạo, con nên nhớ kỹ, cho dù đem ai phóng tới cái vị trí này, chuyện thích hợp hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là ... ngươi là ai, ai đã đem ngươi trở nên được như vậy, đây mới chuyện trọng yếu nhất, có hiểu chưa?
-Con đã hiểu rồi cha nuôi, nhưng cha nói chi phức tạp như vậy làm gì? Nói cách khác có làm hay không cũng không trọng yếu, mà có làm thành cái dạng gì đi nữa cũng không trọng yếu, quan trọng là ...người muốn để cho ngươi chiếm đóng vị trí này, có đúng không ? Đinh Trường Sinh vừa gọt một quả táo cho Cổ Thanh Sơn vừa nói chuyện .
-Xú tiểu tử, nói thẳng ra như vậy để làm gì, lâu nay miệng của con vẫn là nói ra tổn hại như vậy, cứ như vậy thì không được, sau này nếu muốn có thể đi xa hơn, phải nhớ kỹ, cái miệng của mình rất là trọng yếu, nếu cứ nói lời khó nghe , thì có thể phải ăn cái đồ vật mà mình không thể ăn.
Cổ Thanh Sơn hận không thể đem kinh nghiệm chính mình mấy thập niên qua một đêm để có thể truyền thụ hết cho Đinh Trường Sinh, nhưng ông cũng biết, để làm cái chuyện này cũng không thực tế, cho nên nếu có cơ hội thì mới gỏ đầu Đinh Trường Sinh.
-Nhưng nếu Trần Bính Thái thật sự được làm được bí thư khu Tân Hồ, thì đối với Thạch bí thư rất bất lợi a, Trần Bính Thái dù sao cũng là thuộc hạ của Tưởng Văn Sơn, cho nên nếu Trần Bính Thái thượng vị, rất có thể sẽ dẫn phát một loạt hiệu ứng, Tưởng Văn Sơn nắm quyền tại tại Hồ Châu thời gian không ngắn, Trần Bính Thái sẽ đưa đến một tác dụng là người dẫn đầu, khiến cho một số thuộc hạ cũ của Tưởng Văn Sơn lâu nay vẫn không hề mê mang, chỉ cần đầu nhập vào đúng đối tượng, là bọn họ có thể có đường ra rồi. Đinh Trường Sinh trầm giọng nói .