-Nào chỉ là bất lợi, mà là vô cùng bất lợi, tuy Lưu Thành an bị quét xuống rồi, nhưng đi lên lại là một thuộc hạ khác của Tưởng Văn Sơn, thì đâu có gì khác nhau đâu, Tưởng Văn Sơn những năm trước tại Hồ Châu tích lũy mưa gió không lọt, rất khó nói có người cán bộ nào mà không cùng với Tưởng Văn Sơn không có một chút nào quan hệ, cho nên nếu như Trần Bính Thái được như ý nguyện, điều này sẽ làm cho bộ hạ cũ của Tưởng Văn Sơn rất rõ ràng nhận được tín hiệu, vậy thì chỉ cần có thể thay đổi đổi màu cờ, thì về sau vẫn còn có thể được trọng dụng, đây mới là vấn đề khó nhất.
Cổ Thanh Sơn nói nhiều như vậy một mạch, hơi thở có chút gấp, cho nên dừng lại để thở.
-Vậy, Thạch bí thư có nghĩ tới chỗ này hay không? Đinh Trường Sinh lo lắng nói
-Hắn a, làm sao mà không thể nghĩ tới điểm này chứ, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, lúc này đây chúng ta cũng đã có đưa ra người chọn lựa là chủ tịch huyện Thanh Hà- Dương Trình Trình, nhưng về phần có thể thành được hay không, thì đó là một chuyện khác, giờ cứ làm hết sức mình, phần còn lại thì phải dựa vào thiên mệnh a.
-Vâng đúng rồi, cha nuôi .. còn có chuyện này, con hiện tại không nắm chắc được nên làm cái gì bây giờ, là hiện tại bây giờ xử lý, hay là chờ thành phố điều chỉnh nhân sự xong thì mớii áp dụng biện pháp?
-Ồ? Chuyện gì?
Cổ Thanh Sơn chau mày hỏi, ông có cảm giác thằng tiểu tử Đinh Trường Sinh này giống như lại là muốn gây họa, đối với ông mà nói, bây giờ ông chỉ hy vọng là Đinh Trường Sinh có thể bình an lăn lộn thêm vài năm, kiếm ra được chút ít thành tích, chỉ cần mình chưa chết, sẽ liều mạng một lần nữa trợ lực để giúp cho Đinh Trường Sinh lên chức, nếu tính toán được như vậy, thì mình mới thật sự là không còn gì để mà tiếc nuối, nhưng bây giờ bệnh tình của mình không ổn định, không biết mình còn có thể sống bao lâu , hơn nữa Đinh Trường Sinh tiểu tử này lại không có chút nào kiên nhẫn, khắp nơi đều nhúng tay vào, gây chuyện tứ phương, thật sự là làm cho ông không thể nào yên tâm cho được. -Là có chuyện như vậy, phòng kế toán khu khai phát của con có Trương Đình . .
Đinh Trường Sinh đem chuyện mua chiếc xe tại khu đang phát triển trước trước sau kể lại , theo lời Đinh Trường Sinh phân tích và kể ra, Cổ Thanh Sơn rơi vào trầm tư, mãi cho đến khi Đinh Trường Sinh nói xong, Cổ Thanh Sơn cũng không có tỏ thái độ, đúng lúc này Dương Hiểu lôi kéo Cố Hiểu Manh vào trong, cao hứng nói ta
- Đứa nhỏ này, con mua đồ trang sức mắc như vậy làm chi, nếu để Hiểu Manh đeo đi ra ngoài, có phải là còn phải nướng người d0i theo bảo vệ à?
Dương Hiểu cười khanh khách hỏi.
-Con cảm thấy chỉ có bộ trang sức này mới xứng được với chị Hiểu Manh mà thôi.
Đinh Trường Sinh ngượng ngùng cười nói .
Cổ Thanh Sơn lúc này mới chú ý tới trên tay Cố Hiểu Manh có chiếc nhẫn kim cương cùng khuyên tai, còn sợi dây chuyền bởi vì nằm trong cổ áo, cho nên không nhìn thấy, nhưng khi nhìn đến Cố Hiểu Manh biểu lộ ngượng ngùng, trong lòng của ông cũng đã minh bạch chuyện gì xảy ra, trong mắt ông thì Đinh Trường Sinh thằng này cái gì cũng tốt, nhưng về mặt tình cảm thì hắn vẫn không có cái gì mà coi được cả, cũng không biết hắn cùng con gái của mình phát triển tiếp, đến cùng là phúc là họa đây . -Cha nuôi, chúng ta hôm nay về nhà ăn cơm đi, con đón cha nuôi cùng một chỗ trở về, con đã hỏi qua bác sĩ, trước khi làm phẩu thuật thì có thể trở về nhà, đêm nay có xe cứu thương trực, nếu đến lúc đó cha thấy trong người không có thoải mái, thì sẽ nói cho bọn họ nhanh đưa cho cha đến bệnh viện.
Đinh Trường Sinh nói ra .
- Ừ, được rồi, nằm ở bệnh viện cũng lâu rồi, nên cũng đã quen, coi như rồi, trở về nhà ở một đêm đi. . .
Ông vốn muốn nói lần này nếu không quay về, thì không biết có còn cơ hội hay không trở về nhà nữa, nhưng nhìn thấy người nhà đều đang cao hứng như thế, nếu nói ra thì như vậy thì sẽ làm mất hứng mọi người..
Đến nhà về sau, hai mẹ con Cố Hiểu Manh cùng Dương Hiểu vội vàng đi nấu cơm, mà Đinh Trường Sinh thì cùng Cổ Thanh Sơn ngồi tại trong phòng khách uống trà . -Tiểu tử … đã thật sự quyết định rời sao?
-Chuyện gì vậy cha nuôi?
Đinh Trường Sinh không biết Cổ Thanh Sơn hỏi về vấn đề gì .
Cổ Thanh Sơn chỉ vào phòng bếp, ý kia là quan hệ của hắn cùng Cố Hiểu Manh.
-Vâng…đã là quyết định, có thể lấy được chị Hiểu Manh là phúc khí của con, con sẽ biết quý trọng.
- Ừ, như vậy cũng tốt, cho nên về sau khi con làm việc gì thì nhất định phải nghĩ đến gia đình của mình , biết không? Con đã không còn độc thân nữa, sau lưng đã có một gia đình, đây mới là điều đáng giá quý trọng nhất, còn những thứ khác đều là phù vân, kỳ thật bây giờ cha nuôi hiện tại nói như vậy, có thể con chưa có thể nghe lọt vào tai, chỉ khi bị tình trạng này như của cha nuôi, gặp phải trong giây khắc sinh tử, thì con mới có thể cảm nhận được cái loại trân quý thân tình này, công tác, địa vị kia đều là phù vân, đến chết cũng không thể mang theo được, không có bất kỳ tác dụng gì. -Con biết rồi, con sẽ cẩn thận.
-Con đã biết? Vậy con nói chuyện của Trương Đình thì tính xử lý như thế nào đây?
Cổ Thanh Sơn kiểm tra nói.
-Trần Khánh Long này không biết là có phải uống lộn thuốc hay không, đã cùng với con công tác ở khu khái phát, mà lại đối nghịch với con, con có ý định báo cáo với Thạch bí thư đem Trần Khánh Long điều đi, như vậy thì khu đang phát triển sẽ để trống một vị trí phó chủ nhiệm, con sẽ đề cử Trương Đình đảm nhiệm, mà không tra cứu gì về chuyện vừa rồi ở phòng tài vụ, như vậy thì đã nể mặt mũi của Uông bí thư lắm rồi, đồng thời cũng không để cho Thạch bí thư khó xử.
Đinh Trường Sinh suy nghĩ một chút rồi nói ra .
-Hảo tiểu tử, một mũi tên trúng hai con nhạn, cái chủ ý này rất hay , nếu như có thể thao tác thành công, như vậy chuyện sau này là tốt hơn nhiều rồi, Trương Đình đích thật là em vợ của Uông Minh Hạo, lúc đó cha cũng định tìm quan hệ để đem Trương Đình đẩy lên, không nghĩ tới con nuôi lại đẩy nàng lên theo cách như vậy, Uông Minh Hạo có lẽ cũng sẽ lĩnh cái nhân tình trong chuyện này. Cổ Thanh Sơn nói ra .
Cố Hiểu Manh lúc này tinh thần thoải mái, còn Dương Hiểu thì cũng là thật cao hứng, Đinh Trường Sinh đã không còn có cha mẹ, cũng đã giảm bớt đi rất nhiều chuyện phiền toái giữa bên thân gia, hơn nữa Dương Hiểu lại ưa thích tên tiểu tử Đinh Trường Sinh này, trước đây đã nhận làm con nuôi, hiện tại bây giờ thì đã trở thành con rể.
-Hiểu Manh, các con chuẩn bị đến lúc nào thì kết hôn vậy?
Dương Hiểu nhịn không được ở trên bàn cơm hỏi.
-Mẹ , đâu cần gấp gáp, đây là chuyện kết hôn, tự chúng con có tính toán của mình.
-Mẹ biết, dù là tính toán của các con , nhưng mẹ cũng phải biết a, để xem các con tính toán như thế nào, tuy Trường Sinh còn trẻ, nhưng con thì cũng không nhỏ rồi, sau khi kết hôn liền phải nhanh chóng sinh con , ..
-Ai nha .. mẹ …chúng con còn chưa có cân nhắc đến chuyện xa như vậy, vẫn còn chưa có kết hôn mà, chưa gì mà đã muốn sinh con rồi, thiệt là … con nói cho mẹ biết , việc này là chuyện của con, mẹ không cần quản tới đâu . -Này.. này con nói lời gì . . .
-Mẹ nuôi .. mẹ nuôi, không nên gấp gáp, chúng con đang suy tính, hiện tại cha nuôi phẩu thuật còn chưa có làm, chúng con trước tiên là làm giấy đăng ký kết hôn trước, sau khi cha giải phẫu xong, thì mới tiếp tục xử lý những chuyện khác , mẹ thấy như vậy được không?
Đinh Trường Sinh nói .
- Ừ, nói như vậy thì còn tạm nghe được, bất quá các con phải nhanh a, việc này cứ quyết định như thế đi, nhanh đi đăng ký.
Dương Hiểu bổ sung nói .
-Mẹ .. việc này cũng không thể gấp, còn có vài ngày là đến tháng năm, chúng con dự định ngày 20 tháng 5 thì đi đăng ký.
Cố Hiểu Manh tự mình nói ra, việc này nàng cũng chưa có cùng Đinh Trường Sinh thương lượng, dựa theo ý tứ của Đinh Trường Sinh, thì chỉ là mấy ngày nữa sẽ đi đăng ký, hắn cũng không nghĩ đến Cố Hiểu Manh lại gậy tre thọc vào đến tận một tháng sau mới đi .