Đường Linh Linh lúng túng đến cạnh Cổ Thanh Sơn chào hỏi .
-Sao trễ vậy? Có phải là tối hôm qua lại làm thêm giờ?
Cổ Thanh Sơn quan tâm nói .
-Vâng.. đúng vậy a, tối hôm qua em tăng ca làm việc đến khuya, cho nên ngủ quên mất rồi, bất quá là văn bản tài liệu em đều đã chuẩn bị xong, để đưa cho anh đây.
-Ừ…. tốt, lát nữa đến phòng làm việc của tôi đi, tôi còn có chuyện khác muốn nói với cô…
Cổ Thanh Sơn được Đinh Trường Sinh đỡ đi đến văn phòng, Đường Linh Linh tựa như thấy khóe miệng Đinh Trường Sinh hơi mỉm cười, trong nội tâm thầm hận “ Thằng tiểu tử vương bát đản này, có thể đang cười nhạo mình…” nàng liền bước nhanh về phòng làm việc của mình, nhưng vừa đi được vài bước, liền thả chậm lại, vừa rồi ngồi trong xe không có cảm giác được, bây giờ rõ ràng cảm giác được cái âm hộ của mình ê ẩm, xem ra tối hôm qua thật sự là phóng túng quá mức lợi hại . Cổ Thanh Sơn ngồi vào văn phòng, Đinh Trường Sinh tranh thủ thời gian rót cho ông chén nước .
-Được rồi… con có bận việc gì thì đi đi, ở đây đã có người chiếu cố cha nuôi rồi, không sao đâu.
Cổ Thanh Sơn nói với Đinh Trường Sinh.
-Cha nuôi, như vậy sao được chứ, con đã đáp ứng với mẹ nuôi, đợi sau khi họp xong sẽ đưa cha trở về bệnh viện, chiều nay bác sĩ chuyên gia trên tỉnh đến, nếu như mọi việc êm xuôi, đoán chừng giải việc sắp xếp giải phẫu nay mai sẽ xong, cho nên con nhất định phải cam đoan thân thể của cha hoàn toàn không có vấn đề gì mới được.
Đinh Trường Sinh cố chấp nói ra .
-Cố chủ nhiệm.
Đúng lúc này Đường Linh Linh gõ cửa bước vào
-Vậy được rồi… con ra ở ngoài cửa chờ.
Đinh Trường Sinh nói xong liền đi ra ngoài, nhưng khi đi đến đối diện với Đường Linh Linh, tiểu tử này rõ ràng khiêu khích duỗi ra đầu lưỡi của mình tại trên bờ môi của hắn nhe ra liếm lấy, cái cử chỉ kia vô cùng khiêu khích lẳng ý tứ hàm xúc quá rỏ ràng, khiến cho tâm thần Đường Linh Linh rung động, cũng quên nhường đường cho hắn bước ra . Đinh Trường Sinh đành phải vượt vòng qua Đường Linh Linh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc này trong phòng cũng chỉ có Đường Linh Linh cùng Cổ Thanh Sơn.
-Cố chủ nhiệm, tài liệu đều ở trong này, đây là danh sách đề cử chọn lựa cùng với điều chỉnh cán bộ nhân viên của phòng tổ chức cán bộ.
-Ừ…cứ để xuống bàn đi, hiện tại khoan nói đến chuyện này, trước tiên hãy nói về chuyện của cô đi..
Cổ Thanh Sơn nói ra .
-Chuyện của em ? Em có chuyện gì mà phải nói?
Đường Linh Linh cả kinh, không thể nào, chuyện tối hôm qua mới phát sinh, lẽ nào Cố chủ nhiệm đã biết? Chẳng lẽ là do Đinh Trường Sinh tiết lộ ra, nghĩ tới đây, nhịp tim Đường Linh Linh đập thêm lợi hại .
-Cô Đường, có khả năng đây là lần cuối cùng tôi tham dự cuộc họp của thường ủy hội, sau cuộc họp này thì tôi sẽ làm giải phẫu rồi, giải phẫu lần này có phong hiểm rất lớn, sống hay chết cũng chưa biết chừng, cho nên tôi muốn đem một số công việc của phòng tổ chức cán bộ trao đổi với riêng cô một chút . . -Cổ chủ nhiệm, anh nhất định sẽ khỏe lại mà..
- Trước hãy nghe tôi nói hết cái đã …cô Đường, cô là cán bộ mà tôi đã nhìn thấy lâu nay, đối với công tác của cô làm thì tôi rất yên tâm, hiện tại Hồ Châu cũng đang cần dạng cán bộ như cô vậy, cho nên khi tôi lui xuống, thì cũng sẽ tìm cách đẩy cô lên, nhưng đây mới chỉ là một phía của riêng tôi, tôi sẽ gặp tổ chức nói rõ ý kiến của tôi, ngoài ra, tôi cũng sẽ trao đổi riêng với Thạch bí thư ủng hộ cho cô, tuy cô là một nữ cán bộ có thời gian công tác làm phó chủ nhiệm cũng ngắn, nhưng đây cũng là ưu thế của cô, dù sao tuổi vẫn chưa lớn, có nhiệt tình… cho nên tôi cũng hi vọng rằng cô sẽ không làm cho tôi thất vọng..
-Cổ chủ nhiệm… em sợ không đảm đương nổi…
-Công tác thì là học được, nhưng nếu chưa có thực tế làm thì không thể nói là không đảm đương nổi, lúc cô chưa có nắm cái vị trí này, thì sẽ cảm thấy rất khó , kỳ thật một khi cô đã lên nắm lấy cái vị trí này rồi, thì sẽ từng bước một quen dần chứ cũng không có gì là quá ghê gớm, hiện tại các phe phái thế lực chính trị của thành phố đều là nhìn chằm chằm cái vị trí này , cho nên chỉ cần cô đứng vững vàng trên gót chân của chính mình, thì không có ai dám đối với cô giở trò đâu… -Em biết rồi ….nhưng em cảm thấy cũng rất khó, vì ở bên trong phòng tổ chức cán bộ còn có các lão đồng chí khác…
Đường Linh Linh nói ra Cổ Thanh Sơn cũng biết, Đường Linh Linh đây là nói thật, nhưng những lão đồng chí kia thì ông đã sớm nhìn thấu, tất cả đều là đám gia hỏa ngồi không ăn bám, không có một người nào có thể chính thức đề cử được…
-Cô Đường về kinh nghiệm công tác thì tôi không nói, chính cô cũng thấy được , trở lại vấn đề của tôi muốn giáo huấn cho cô biết, trước kia khi bí thư Tưởng Văn Sơn còn tại vị, tôi vẫn luôn cùng hắn đối nghịch cho nên những năm qua, nửa bước cũng khó đi lên, đây là lời giáo huấn của tôi với cô, với tư cách là chủ nhiệm tổ chức cán bộ , quan trọng là hòa hợp cùng với người lãnh đạo đứng đầu, được như vậy thì cô mới có thể có tiến bộ, hiểu chưa ? Đương nhiên, như trước kia khi Tưởng Văn Sơn làm người đứng đầu, nếu để bây giờ tôi có cơ hội lặp lại, tôi vẫn chọn cùng hắn đối kháng, thế nhưng đối với Thạch bí thư thì khác, ông ta vẫn muốn làm chút chuyện gì cho thành phố đấy, hơn nữa ông ta cũng không có tham lam như Tưởng Văn Sơn, tôi chỉ có vài lời nói với cô như thế, bây giờ thì gọi Trường Sinh, chúng ta đi họp, đến muộn cũng không tốt, dễ bị mọi người chú ý đến… Cổ Thanh Sơn mệt mỏi khoát tay nói ra .
Quả nhiên, lúc Cổ Thanh Sơn được Đinh Trường Sinh dìu vào bên trong phòng họp ánh mắt của mọi người thoáng cái đều tập trung đến trên người Cổ Thanh Sơn, bọn họ ai cũng đều cho rằng hôm nay Cổ Thanh Sơn vì sức khỏe sẽ không tới, không ngờ tới ông ta rõ ràng cứ như vậy mà ung dung xuất hiện đến đây rồi .
-Lão Cố , có khỏe thêm chút nào chưa?
Để Khôn Thành cười cười hỏi .
-Như thế nào mà không khỏe chứ? Chẳng lẽ ông trông mong tôi chết lắm sao a..
-Ha ha, lão Cố …. tôi đây là quan tâm đến bệnh tình của lão mà..
Để Khôn Thành lúng túng cười gượng nói .
-Tôi bây giờ chưa chết được đâu, nhưng chắc cũng không sống nổi bao lâu, các vị đang ngồi đây hãy cố gắng bảo trọng thân thể, hôm nay tham dự cuộc họp, nhưng sau này thì có thể không còn thấy được các vị … À… không đúng, có lẽ còn có thể gặp được lại một lần nữa, đó là lần làm lễ truy điệu cho tôi, khi đó tôi đành ở phía cõi dưới, từ từ mà chờ các vị đến sau vậy …ha ha… Cổ Thanh Sơn chuyện trò vui vẻ, nhưng tất cả mọi người trong cuộc họp nghe qua thì đều rùng mình sởn hết cả gai ốc.
-Được rồi lão Cố … chúng ta họp đi..
Thạch Ái Quốc đối với Cổ Thanh Sơn thân ôm trọng bệnh mà vẫn đến đây thì vô cùng cảm kích, nhưng bởi vì hôm nay cuộc họp thường ủy hội liên quan đến đến việc điều chỉnh nhân sự, không chỉ có quan hệ đến từng bản thân cán bộ bị điều chỉnh, mà còn quan hệ đến từng lực lượng đứng phía sau lưng các cán bộ đó nữa, cho nên đây là một cuộc đánh cờ, mà đánh cờ kết quả thắng hay thua là dùng thực lực so đấu.
Cổ Thanh Sơn gật đầu, không nói thêm gì nữa, Thạch Ái Quốc nhìn thoáng qua La Bàn Hạ, lần này cuộc họp thường ủy hội do La Bàn Hạ chủ trì, ông ta là phó bí thư nhưng lại là chủ quản đảng vụ. - Chủ đề cuộc họp này là thảo luận cùng quyết định một loạt điều chỉnh nhân sự , điều chỉnh nhân sự là căn cứ dựa vào sự phát triển kinh tế của thành phố nên phải làm điều chỉnh, mặc dù có một vài cán bộ đối với sự điều chỉnh nhân sự này rất là khó chịu, bở vì bọn họ cứ muốn độc bá nhất phương, trăm năm bất động, mà ai trăm năm bất động thì đó chính là con rùa, chúng ta làm cán bộ, nếu như muốn làm thế nào vì dân mưu cầu phúc lợi, thì không có thể nào cứ kết bè phái trong cái vòng tròn nhỏ hẹp, tôi nói cho mọi người biết, cái văn hóa vòng tròn luẩn quẩn nếu cứ tiếp tục như thế thì không được, tôi chỉ khuyên mọi người như vậy, bằng không mà nói, đến lúc đó bị tận diệt thì đừng có nói là hôm nay tôi đã không có nhắc nhở trước cho mọi người. Những lời nói của La Bàn Hạ tựa như búa tạ đánh vào tại trong lòng từng cán bộ đang tham dự cuộc họp.