Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1508: Nguy hiểm tiến dến



CHƯƠNG 1452: NGUY HIỂM TIẾN DẾN.

Sau khi cuộc họp thường ủy hội tan tầm mười phút, sau khi có quyết định xong về nhân sự, thì theo tin tức lấy được từ người trong cuộc, so với con đường thông báo chính quy thì nhận được sớm hơn nhiều.

-Dương chủ tịch, tôi là Đường Linh Linh phòng tổ chức cán bộ, kết quả ra sao chắc cô cũng đã biết rồi chứ ?

Đường Linh Linh sau khi ngồi vào xe hơi của mình, thì gọi điện thoại cho Dương Trình Trình chủ tịch huyện Thanh Hà .

-Chị Đường.. cám ơn chị, chờ lúc đến Hồ Châu, em nhất định sẽ đến cám ơn chị.

-Được rồi… , chuyện của cô đã xong xuôi, nhưng chuyện của tôi vẩn chưa có xử lý xong, nhớ nhắc cho chú của cô nhé, chờ lúc cô đến Dương nhậm chức bí thư khu Tân Hồ, tôi mời cô khách từ phương xa đến dùng cơm a.

-Ha ha … vậy thì tốt, em sẽ không khách sáo đâu, yên tâm đi, em nhất định sẽ để ý đến chuyện kia giúp.
Dương Trình Trình khi nhận được điện thoại của Đường Linh Linh thì đã biết kết quả của cuộc họp thường ủy hội rồi, bây giờ lại có thêm Đường Linh Linh nói rất chắc chắn đấy, trong thời gian ngắn ngủn mà nàng theo nhận được thông báo từ phòng tổ chức cán bộ báo cho biết được bổ nhiệm ở cuộc họp thường ủy thông qua, xem ra là có người xử lý sự tình này, bằng không thì chính mình sẽ còn ở tại huyện Thanh Hà một thời gian dài nữa đấy..

Lộ muốn đi phải từng bước một, quan cũng muốn từng bước thăng, bây giờ có thể từ huyện lên đến thành phố, đó là một bước tiến bộ cực lớn, hơn nữa từ một chủ tịch huyện, một bước đến thành phố Hồ Châu nắm vị trí bí thư khu Tân Hồ, một nơi phát triển kinh tế tốt nhất của thành phố, thì không phải là người bình thường có thể làm được, ít nhất trước đó, vẫn chưa có tiền lệ.
………………………………………………………………………………………

-Làm sao vậy? Vẫn còn lưu luyến nhìn theo sau? Chị thấy hai tròng mắt của em đều nhanh theo người đàn bà đó bay mất rồi.

Đinh Trường Sinh đang nhìn theo hướng của Đường Linh Linh ly khai, không có chú ý tới bên người thình lình không biết từ lúc nào đứng đấy một nữ y tá đang bưng khay thuốc.

-Ha ha …chị Chu cũng ghen sao?

-Thôi đi … ghen ? Em làm gì mà có ý nghĩ tầm phào như thế chứ, đúng rồi, cô ấy là ai vậy? Thoạt nhìn thấy tuổi cũng khá lớn…

Chu Hồng Diễm không quên nhắc nhở Đinh Trường Sinh, như thế nào hắn lại ưa thích đàn bà lớn tuổi hơn, Chu Hồng Diễm không có có ý thức đến tuổi mình cũng không nhỏ, nhưng khi đàn bà ghen thì chỉ số thông minh xuống rất thấp .

Đinh Trường Sinh nhìn chung quanh, lại nhìn chằm chằm vào Chu Hồng Diễm, nhỏ giọng nói:
-Em thiếu khuyết tình thương của mẹ, nên cứ ưa thích đàn bà lớn tuổi, chị Chu ….hay là chúng ta tìm một chỗ nghiên cứu thảo luận về vấn đề này đi.

-Chết đi… chị không có thời gian.

Chu Hồng Diễm sắc mặt lập tức ửng đỏ, lắc lắc cái mông khêu gợi hướng đến phòng làm việc của mình đi, còn Đinh Trường Sinh hình như là đã nhận được ám chỉ gì đó, cách Chu Hồng Diễm vài chục bước, liền đi theo sau lưng Chu Hồng Diễm sau , mãi cho đến khi bước vào phòng làm việc của nàng.

-Hả…. thật đúng là đi theo? Chị nói cho biết trước là chị không có thời gian đâu, chị đang vội đây này.

Chu Hồng Diễm cười cười nhìn vào buồng trong.

-Không có việc gì, chị đang bận việc, em cũng đang rất bề bộn có khác gì đâu.

Nói xong Đinh Trường Sinh liền ôm lấy Chu Hồng Diễm, một tay rất nhanh luồn vào mép váy của nàng, tay vừa chạm đến cái qυầи ɭóŧ ren bên trong thì đã bị Chu Hồng Diễm đưa tay đỡ lấy đẩy ra, đúng lúc này cánh cửa buồng trong mở ra, làm Đinh Trường Sinh giật mình hoảng sợ .
Đinh Trường Sinh không nghĩ tới Trịnh Tiểu Ngải lại ở chỗ này, hơn nữa nhìn qua bộ dạng như vậy hình như là đã xảy ra chuyện.

-Chị tại sao lại tới đây? Xảy ra chuyện gì phải không?

Đinh Trường Sinh hỏi .

-Hai người cứ nói chuyện, tôi đi kiểm tra phòng bệnh, lúc nào ra đi thì kéo cửa lại là được.

Chu Hồng Diễm cũng nhìn ra Trịnh Tiểu Ngải có việc, tuy hai người trên thực tế hiện tại đang dùng chung một gã thanh niên, nhưng vẫn có những chuyện không thể cùng tham gia vào, Chu Hồng Diễm biết rõ đạo lý này, cho nên biết điều liền đi ra ngoài để tránh hiềm nghi…

-Em nhìn xem cái này đi, mới sáng nay chị vừa nhận được, chị cũng không dám gọi điện thoại, cũng không dám đến cơ quan của em tìm , sợ là có người theo dõi, cho nên đánh liền gọi điện thoại cho chị Chu, nàng nói em đang ở tại bệnh viện, nên chị liền tới nơi này.
Trịnh Tiểu Ngải đem một phong thơ giao cho Đinh Trường Sinh .

Đinh Trường Sinh có một loại dự cảm bất tường, nhanh chóng nhận lấy phong thư, lấy ra xem xét, bên trong tất cả đều là ảnh chụp, có mấy tấm chụp Đinh Trường Sinh cùng Trịnh Tiểu Ngải ở trong nhà, mặc dù không có hình ảnh thân mật, nhưng Đinh Trường Sinh đi ra đi vào gian nhà đó thì có nhiều tấm, có tấm thì cùng đi với Trịnh Tiểu Ngải, đều chụp rất rõ ràng .

-Làm sao bây giờ đây, ai đã làm chuyện này?

Trịnh Tiểu Ngải run rẩy hỏi.

-Chị đừng có quá sợ, cứ ngồi xuống trước đi, có gì đâu mà sợ, đây cũng không phải là hình ảnh ướŧ áŧ của chị và em lúc ở trên giường…

Đinh Trường Sinh mặc dù là nói giỡn, nhưng đây mới là chuyện hắn lo lắng nhất, xem ra sau này cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa rồi.
-Em còn có tâm tư để đùa à, chị hỏi em , việc này em có biết là ai làm không?

Trịnh Tiểu Ngải vội hỏi .

-Um… có thể là tên hỗn đản Đàm Quốc Khánh kia, xem ra là phải tìm cơ hội đem hắn moi ra, nếu cứ tiếp tục như thế thì không phải là biện pháp, lúc nào cũng có một đôi mắt ở sau lưng nhìn chằm chằm vào, cái loại cảm giác này thật sự là không dễ chịu ah.

Đinh Trường Sinh lẩm bẩm , hoặc như là đang nói cho Trịnh Tiểu Ngải nghe .

-Vậy làm sao bây giờ?

Trịnh Tiểu Ngải là một người đàn bà, gặp được chuyện như vậy liền không còn tỉnh táo rồi, nên chẳng biết phải đối phó như thế nào.

-Sắp tới chị đừng có gặp em, phần em sẽ luôn âm thầm theo dõi chị, hắn đối với chuyện của em đã cảm thấy hứng thú như vậy, thì em tin rằng hắn nhất định sẽ bám theo em, cho nên chuyện chị tới nơi này tìm em, thì chắc hắn cũng biết rồi, cho nên việc kế tiếp có thể là hắn sẽ đưa ra điều kiện, khẳng định là hắn còn tìm đến chị đấy.
-Tìm chị? Tìm chị để làm gì? Chị sợ lắm…

Trịnh Tiểu Ngải vội nắm lấy tay của Đinh Trường Sinh, run rẩy hỏi.

-Chị không cần gấp, việc này không có quan hệ gì với chị đâu, mục tiêu của hắn là em, chị cứ yên tâm đi.

Đinh Trường Sinh an ủi

-Thế nhưng trong nhà của chị còn ở hai cô gái kia, thì làm sao bây giờ? Các cô ấy bây giờ cảm thấy tiếng gió đã đi qua, cho nên cứ đòi muốn đi ra bên ngoài dạo.

Trịnh Tiểu Ngải nhắc đến chị em Cốc Điềm Điềm và Cốc Nhạc Nhạc, nhưng đúng lúc này đòi đi ra ngoài không phải là thêm loạn sao? Tin rằng chẳng những là Đàm Quốc Khánh, mà rất có thể là người của Triệu Khánh Hổ, thậm chí là người của Bạch Khai Sơn cũng có thể nhìn chằm chằm vào mình, Đinh Trường Sinh rất cảnh giác nói .

-Không được , nói cho các nàng biết, nếu muốn đi ra ngoài, thì hãy về quê quán đi, đừng có ở lại tại thành phố Hồ Châu này.
Đinh Trường Sinh nói quyết liệt.

Hắn còn cho tới bây giờ còn chưa có cảm giác được nguy hiểm đang tiến đến, hắn vẫn cho là mình chỉ cần còn ở tại thành phố Hồ Châu thì sẽ không có ai dám có ý đồ gì với mình, nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải là như vậy , chính mình đã quá lạc quan rồi, một Đàm Quốc Khánh không đáng để lo, ít nhất mình vẫn biết có người như vậy tồn tại, nhưng còn những kẻ khác thì mình không biết, còn ai đang nhìn mình chằm chằm vào mình đâu này?

-Tốt rồi , chị cứ đi về trước đi, nếu như Đàm Quốc Khánh gọi điện thoại cho chị, chị cứ nói cho hắn biết, hắn hãy trực tiếp cùng em liên hệ, em sẽ cùng hắn trao đổi một chút.

Đinh Trường Sinh an ủi Trịnh Tiểu Ngải nói.

-Được rồi … nhưng chị vẫn sợ, em… thật sự không có sao chứ ?
-Yên tâm..À…sau này đừng có mở màn cửa sổ trong nhà ra, còn nữa, sau khi trở về kiểm tra trong phòng có những thiết bị chụp ảnh lén hay không, cần phải tìm kiếm cho cẩn thận, Đàm Quốc Khánh thật đúng là xuống vốn đầy đủ.

Đinh Trường Sinh mỉm cười nói .