Cố Hiểu Manh đến, thì đồng nghĩa Đỗ Sơn Khôi cũng đang ở tại bệnh viện, nói không chừng Đàm Quốc Khánh cũng đang đi theo…
Đinh Trường Sinh không có ra khỏi cao ốc, mà là xuống hầm đậu xe bệnh viện , đứng ở phía sau một cây cột gọi điện thoại cho Đỗ Sơn Khôi, sau năm phút Đỗ Sơn Khôi mới lái xe đến tầng hầm, Đinh Trường Sinh ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe hơi, sau đó chiếc xe chạy ra khỏi hầm đậu xe bệnh viện .
-Anh Đỗ … thằng cháu con rùa Đàm Quốc Khánh lại đến kiếm chuyện với em, hôm nay có gửi cho em vài tấm hình, xem ra là muốn đặt điều kiện với em, trước mắt là em vẫn chưa biết điều kiện gì đây.
-Vậy cậu cứ nghĩ xem là điều kiện như thế nào?
Đỗ Sơn Khôi không bao giờ hỏi vì cái gì, chỉ hỏi Đinh Trường Sinh là nghĩ như thế nào, kỳ thật thì Đỗ Sơn Khôi muốn biết Đinh Trường Sinh muốn hắn làm cái gì . - Mấy ngày nữa em sẽ đến thành phố Bạch Sơn, Thành Công có cất giấu ở đó mấy khẩu súng, sau khi lấy xong, anh đi với em, nếu phát hiện Đàm Quốc Khánh thì cứ nổ súng đánh gục, không để cho hắn sống, nếu hắn còn sống thì có thể sẽ còn moi móc ra thêm bí mật nữa, Đàm Quốc Khánh chết đi, em sẽ yên tâm hơn ..
-Được, tôi biết nên làm như thế nào, mấy ngày vừa qua không có phát hiện người đi theo cô Cố ..
-Vậy tốt…nhưng không thể chủ quan, trước khi em cầm súng đến, anh cứ đi theo Cố Hiểu Manh giùm em..
Đinh Trường Sinh nói ra .
……………………………………………………………………………………..
Vào đêm, Lưu Thành An vụиɠ ŧяộʍ lại chạy đến nhà Để Khôn Thành, lúc này Để Khôn Thành vẫn còn đang phẫn nộ về kết quả cuộc họp thường ủy hội hồi sáng, không phải là bởi vì chuyện ông ta tiến cử Lưu Thành An không thành công, mà là vì La Bàn Hạ không có tuân thủ đúng theo hứa hẹn, ở trong cuộc họp thường ủy tiến hành công kích Để Khôn Thành, trong lúc ông ta không có phòng bị chút nào, chẳng những là không thể bảo trụ được Lưu Thành An, hơn nữa La Bàn Hạ rõ ràng còn đề nghị ban kỷ luật thanh tra điều tra Lưu Thành An , xem ra chuyện này là không bưng bít được rồi. -Chủ tịch, bước tiếp theo tôi nên làm sao đây?
Lưu Thành An vẻ mặt đau khổ nhìn Để Khôn Thành nói.
-Thành An, ông cũng không nên lo lắng, hiện tại tối trọng yếu nhất chính là nếu như ông bị tra xét, nhưng không có vấn đề gì cả, điều này nói rõ cái gì, điều này đã nói lên là ông chỉ bị con của ông làm cho liên lụy, vì thế vẫn còn có cơ hội đông sơn tái khởi, nhưng nếu tra ra bản thân của ông cũng có vấn đề, thì tôi đây cũng không còn có biện pháp gì cả, hiểu chưa?
Để Khôn Thành ám chỉ nói.
-Chủ tịch, tôi biết rồi, cám ơn chủ tịch tài bồi, tôi đi về trước đây.
Lưu Thành an vội vã cáo từ .
-Hừ, vốn là anh muốn đem hắn kéo lên, nhưng với tình huống bây giờ xem ra, đừng nói là kéo hắn lên, nếu hắn không có dính đến một tay tanh tưởi thì cũng đã không tệ rồi..À.. hắn đã tới đây mấy lần rồi, có cầm đưa cho em cái gì không vậy? Để Khôn Thành sực nhớ tới, liền hỏi Chân Lục Trúc vợ mình.
-Há, em nhớ lần trước hắn có mang theo hai chai rượu, vẫn còn trữ cất bên trong kho đồ, em không có đụng tới.
Chân Lục Trúc ngẫm nghĩ nói ra .
-Nhanh đi lấy ra để anh xem một chút.
Để Khôn Thành có một loại cảm giác không ổn .
Chân Lục Trúc thấy chồng mình nghiêm túc như vậy, nhanh đến kho đồ lấy hai chai rượu của Lưu Thành An mang ra, Để Khôn Thành dùng khăn giấy lau sạch bụi cái hộp đựng rượu sáng bóng, cẩn thận để ở dưới ngọn đèn tìm kiếm xem có gì khác thường hay không, nhưng nhìn một hồi cũng không có phát hiện có gì không đúng, nhưng khi cầm hai chai rượu lên thì cảm thấy có một chai hơi nặng hơn trùng xuống .
-Cái cân sức khỏe của em để đâu, lấy ra đây đi…
Để Khôn Thành ngẩng đầu lên nói.
Chân Lục Trúc nhanh đi vào phòng ngủ đem cái cân sức khỏe ra, Để Khôn Thành đem chai rượu bỏ vào trên cái cân, quả nhiên là phát hiện ra có tật xấu rồi, vốn là nếu bình thường rượu Mao Đài lớn, nhiều lắm là chỉ là 0,5 lít, nhưng cái hộp rượu này lại nặng tầm 2 lít sau khi qui đổi từ kg ra lít.. -Đây là chuyện gì xảy ra?
-Khu cái hộp chai rượu ra, trong này nhất định là có quỷ.
Để Khôn Thành không nén được tức giận .
Chân Lục Trúc liền mở ra, quả nhiên bên trong không phải là chai rượu, mà là một miếng vải trắng bọc lấy một cái đồ vật, Để Khôn Thành và Chân Lục Trúc liếc mắt nhìn nhau, đều thấy từ ánh mắt vẻ kinh sợ .
Để Khôn Thành tháo ra lớp vải trắng, cuối cùng cầm ở trong tay là một tượng Quan Thế Âm Bồ Tát mạ vàng .
-Khôn Thành, cái đồ chơi này rất đáng tiền sao?
Chân Lục Trúc hỏi.
-Anh cũng không biết cái đồ chơi này có đáng tiền hay không..Ồ.. tại đây còn có khắc dấu, niên đại thời Đại Thanh Quang Tự.
Để Khôn Thành nhìn thấy mấy chữ dưới đế của tượng mạ vàng Quan Thế Âm .
-Chẳng lẽ là đồ cổ, nếu là đồ cổ thì chắc là rất đáng tiền, Khôn Thành… cái tượng này mà nhận lấy có thể là phạm sai lầm không vậy? -Con bà nó Lưu Thành An, đây là chẳng khác gì muốn kéo anh cùng xuống nước a, cái tượng này nếu quả thật đồ cổ, ít nhất cũng có mấy mươi vạn, làm không tốt thì đó là đại phiền toái.
Để Khôn Thành tức giận cầm điện thoại di động lên muốn gọi cho Lưu Thành An, nhưng bị Chân Lục Trúc cản lại .
-Khôn Thành, đúng lúc này mà anh trả lại cho hắn thì đã muộn, nếu hắn đến lúc đó một mực nói chính là anh thu, anh cũng không có cách nào thanh minh, em thấy hay là trực tiếp giao cho ban kỷ luật thanh tra đi, như vậy mới có thể nói rõ ràng.
Chân Lục Trúc nói ra .
-Ai giao cho ban kỷ luật thanh tra thì cũng không phải là không được, nhưng nếu lúc này giao cho ban kỷ luật thanh tra, thì người bên kỷ ủy Hồ Châu về sau sẽ nhìn anh như thế nào, sớm không giao, muộn không đóng, ngay lúc vừa nghe ban kỷ luật thanh tra sắp sửa điều tra Lưu Thành An, thì lại nộp bức tượng này lên ngay. Còn có một vấn đề, nếu Lưu Thành An thật sự sau khi tra xét không xảy ra vấn đề gì, mà anh nộp lên vật này, ngược lại là làm hại hắn, vậy về sau anh còn thế nào mà ở tại thành phố Hồ Châu lăn lộn? Để Khôn Thành thấy mình đang cầm lấy một củ khoai nóng bỏng trong tay, ném cũng không phải , lưu lại cũng không xong, nên làm cái gì bây giờ đây?
Hai vợ chồng Để Khôn Thành chưa từng có xảy ra chuyện như thế này, sau khi trao đổi thương lượng, thì Để Khôn Thành quyết định, để cho Chân Lục Trúc sáng sớm đi lên tỉnh thành, tìm một tiệm mua bán đồ cổ, đem cái đồ chơi này bán đi, vô luận là bán được bao nhiêu tiền, trực tiếp đánh vào tài khoản trong sạch hoá bộ máy chính trị của chính phủ, như vậy thì mình cũng không cầm một phân tiền, cũng không có nhận lấy để mưu cầu bất cứ lợi ích nào cho Lưu Thành An, nếu như Lưu Thành An một khi bị rơi đài, mình cũng có lời giải thích.
-Làm như vậy có được không?
Chân Lục Trúc hoài nghi không biết quả thật có thể giải quyết được vấn đề hay không . -Hết cách rồi, nhớ kỹ, về sau phàm là ai mang đồ tới, một mực không thu nhận, em hãy nhớ kỹ lời này, có hiểu không?
-Em biết rồi, còn Lưu Thành An thật sự là có vấn đề phải không?
Chân Lục Trúc lo lắng hỏi.
-Em cứ quản tốt chuyện của mình là được rồi, đừng để ý đến chuyện khác, chuyện công tác của em sắp xếp ra sao rồi?
-Sắp xếp xong xuôi rồi, mọi người cũng biết em là phu nhân của chủ tịch thành phố, cho nên nhanh chóng an bài, công việc cũng thanh nhàn.
-Như vậy thì không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chuyên ngành của em sẽ trở thành vô dụng, trong bệnh viện bận rộn như vậy, em hãy chủ động một chút, mọi người biết em là phu nhân của chủ tịch, thì em càng không thể dựa vào đó, đừng tự cho mình là người đặc thù.