-Thế nhưng nếu đem tất cả chuyện này đều đổ lên trên người của chú, thì điều này rõ ràng không công bình, thời điểm Tưởng Văn Sơn còn tại chức, kinh tế mấy năm liên tục bị thụt lùi, đây cũng là quá rõ ràng, nhưng tại sao không có người truy cứu trách nhiệm Tưởng Văn Sơn, bí thư …cháu nghe nói như thế nào bây giờ Tưởng Văn Sơn lại đảm nhiệm làm phó tổng chỉ huy đoạn Nam Thủy Bắc Điều của tỉnh Trung Nam này rồi ..
-Thôi mặc kệ những chuyện này, cháu liên lạc với chủ nhiệm Kiều Hồng Trình một chút, hỏi thăm chủ tịch Lương có thời gian gặp chú hay không?
Thạch Ái Quốc nói ra .
Nhưng sau khi Đinh Trường Sinh gọi điện thoại thì chủ nhiệm Kiều lại nói cứ để cho Thạch Ái Quốc đi đến phòng tổ chức cán bộ tỉnh trao đổi trước đi, sau đó thì hãy gặp chủ tịch Lương nói chuyện . Đinh Trường Sinh trong nội tâm có một loại dự cảm bất tường, xem ra trên tỉnh hình như là đối với chuyện này đã sớm đạt thành ý kiến nhất trí, chỉ có người trong cuộc thì mãi mãi vẫn là người cuối cùng biết rõ chân tướng sự tình đấy.
-Như thế nào rồi?
Thạch Ái Quốc nhìn thấy sắc mặt Đinh Trường Sinh không đúng, nên hỏi.
-Kiều chủ nhiệm nói chú cứ đi đến phòng tổ chức cán bộ tỉnh nói chuyện trước đi, sau đó hãy gặp chủ tịch Lương, bí thư… chuyện này là thật sao ?
Đinh Trường Sinh trong nội tâm khó chịu, hỏi.
-Ha ha .. chỉ mong chuyện này không phải là thật, xem ra chúng ta tới đây một lần là đúng rồi, Hồ Châu cũng nên đổi mới để một chuyên gia kinh tế đến để trị rồi, chú cùng Tưởng Văn Sơn đã làm hư mất thành phố Hồ Châu ..
Thạch Ái Quốc không biết là vui hay buồn, nhưng có một việc làm ông rất tự hào, đó chính là từ trước đến giờ ông không có tham nhũng lấy một phân tiền của thành phố Hồ Châu, thử hỏi tại một chỗ làm quan bảy, tám năm, có mấy ai làm được điều này? -Bí thư . . .
-Được rồi …không nói nữa, cứ lái xe đi đến phòng tổ chức cán bộ trước đi.
Thạch Ái Quốc nói ra, thanh âm có chút xao động, đây là chuyện nhân chi thường tình, ai khi ly khai rời khỏi quan chức, đều không nỡ, nhất là mình đang làm đại quan i đứng đầu, lại càng thêm không nỡ, nhưng hết cách rồi, giống như sinh lão bệnh tử, đều là quy luật tự nhiên, kỳ thật đây chỉ là vấn đề thứ nhất , còn có vấn đề thứ hai, đó chính là quan trường, cũng là chiến trường, chỉ thích hợp với kẻ mạnh, ai phù hợp mới có thể sinh tồn, ngươi làm không được, vậy thì ngươi cũng chỉ có cách là rơi xuống dưới .
Thạch Ái Quốc vốn là muốn để cho Đinh Trường Sinh chờ ở dưới, nhưng Đinh Trường Sinh lại muốn cùng đi với Thạch Ái Quốc lên, trong lòng của hắn, Thạch Ái Quốc so với Trọng Hãi thì có ơn tri ngộ lớn hơn nhiều lắm, hắn ý thức được, có lẽ chính mình cũng phải rất nhanh ly khai hồ Châu để mà đi theo Thạch Ái Quốc, còn là lúc nào đi , vậy phải xem mình có thể chèo chống tại Hồ Châu tới khi nào, cho nên vô luận là Thạch Ái Quốc đi tới chỗ nào, hắn cũng sẽ đi cùng tới đó, để cho Thạch Ái Quốc cảm nhận được, hắn không phải là người xa mặt cách lòng, cho dù ai có cách lòng, riêng hắn Đinh Trường Sinh vẫn là trước thế nào, thì sau vẫn vậy …. Tại phòng làm việc của Ấn Thiên Hoa, Đinh Trường Sinh nhìn thấy Lương Khả Tâm, còn Lương Khả Tâm thì bất ngờ khi gặp Đinh Trường Sinh xuất hiện tại nơi này .
-Chào Ấn chủ nhiệm, tôi đến theo lời mời, có gì dặn dò không vậy ?
Thạch Ái Quốc nắm tay cùng Ấn Thiên Hoa, cười đùa hỏi.
Đúng lúc này Lương Khả Tâm nói.
-Đi thôi, qua bên kia ngồi một chút, đúng rồi ..chuyện lần trước tôi còn chưa có tìm cậu tính sổ đây này, ngày đó chuyện gì xảy ra? Tại sao cùng ta nói chuyện điện thoại xong, thì sau đó không gọi được nữa?
-Ngày đó tôi gặp việc gấp, điện thoại thì vừa hết pin, cho nên mới không liên hệ với anh, lần sau đi …lần sau tôi mang rượu tới đến tìm anh, mà này.. có thể lộ ra một chút tin tức, Thạch bị thư sẽ được an bài như thế nào vậy
-Đinh Trường Sinh muốn từ miệng Lương Khả Tâm đang công tác tại đây biết được tin tức trước. -Cậu muốn tôi phạm sai lầm à?
Lương Khả Tâm cười nói.
-Ra đây, uống nước ….
-Ai ….kỳ thật đây không phải là tôi quan tâm đến Thạch bí thư, mà là tôi đang lo lắng cho mình, anh nhìn lại tôi đi, còn trẻ như vậy thì làm sao có nhiều thành tích được chứ, có rất nhiều người đang ganh ghét với tôi, tôi trụ lại được là do có Thạch bí thư tin tưởng ủng hộ, nhưng nếu Thạch bí thư đi rồi, thì tình huống của tôi ra sao chắc anh cũng có thể nghĩ a, những người ganh ghét kia sẽ có cơ hội để mà trả đũa …
Đinh Trường Sinh bộ dáng rất ủy khuất nói ra.
-Ha ha , thôi đi …làm như tôi không biết cậu vậy, cậu là người không chịu thua thiệt , ai có thể trả đũa cậu được?
Lương Khả Tâm biểu thị không tin lời nói của Đinh Trường Sinh .
-Ai …cục diện chính trị Hồ Châu phức tạp, không phải là người bình thường có thể lĩnh hội thấy, anh cứ nói cho tôi biết đi, để tôi còn có thể chuẩn bị trước vài ngày, lúc này đi còn kịp thu dọn đồ đạc.. Đinh Trường Sinh có chút ít ưu thương nói ra .
-Tốt rồi, đừng ở chỗ này của tôi giả bộ đáng thương nữa, để tôi nói cho cậu biết a.
Lương Khả Tâm nhìn chung quanh một chút, nhanh chóng đóng cửa văn phòng của mình lại .
-Có hai vị trí để cho Thạch chính mình tự chọn, một là chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh, vậy cũng là một vị trí an ủi, một là phó chủ tịch công đoàn tỉnh, vị trí này tuy không có quyền lực gì, nhưng đãi ngộ tốt, hơn nữa còn thanh nhàn.
Lương Khả Tâm đếm trên đầu ngón tay nói ra.
-Như vậy chẳng khác nào là lừa bịp, Thạch bí thư hiện tại là người đứng đầu thành phố, đó chính là cán bộ cấp sở, vậy chỉ đánh đổi lại được như vậy sao ?
Đinh Trường Sinh nói.
Chủ tịch mặt trận tổ quốc hư nhiều, thực ít, quyền lực như thế nào thì có thể nghĩ, còn phó chủ tịch công đoàn, cái chức vị chả có quyền gì, nếu thật là như vậy, chắc chắn Thạch Ái Quốc sẽ tức giận không nhẹ . …………………………………………………………………………………..
-Lão Thạch, hãy tỏ thái độ đi chứ, hai cái chức vị này, lão có khuynh hướng chọn bên nào?
Ấn Thiên Hoa hỏi.
-Ấn chủ nhiệm, các người thật đúng là thương tôi, sợ tôi công tác mệt nhọc nên chuyển qua làm bên mấy cái ban ngành này à?
Thạch Ái Quốc cười lạnh nói .
-Lão Thạch, đây chỉ là đề nghị của phòng tổ chức cán bộ tỉnh, nhưng nói đi nói lại, cái đề nghị này vẫn là rất công bằng đấy, lão suy nghĩ thật kỹ lại đi.
-Tôi muốn biết, các người muốn để cho ai tiếp nhận vị trí của đồng chí Cổ Thanh Sơn, đây cũng là trong phạm vi các người điều chỉnh, đoán chừng rất nhiều người đã là không đợi được nổi rồi.
-Chuyện của Cổ Thanh Sơn, chúng ta lát sau hãy nói , lão Thạch…lão cho là người nào phù hợp để tiếp nhận thay thế lão lãnh đạo Hồ Châu tiếp tục phát triển đây này ? Ấn Thiên Hoa hỏi.
-Kỳ thật thì các người đều đã tính toán trước hết rồi, cần gì phải nghe ý kiến của tôi chứ, tôi biết, tỉnh ủy đối với tôi có ý kiến , nhưng cho dù là có ý kiến cũng không nên đem sắc thái cảm tình cá nhân làm liên lụy đến trong công tác, tôi cũng không muốn có lỗi với dân chúng Hồ Châu, cho nên nếu để Hồ Châu phát triển kinh tế, tôi cho rằng La Bàn Hạ dường như thích hợp tiếp nhận công tác của tôi…
-Ồ? Lão cho rằng La Bàn Hạ có thể đảm nhiệm?
Ấn Thiên Hoa ngược lại là bất ngờ khi Thạch Ái Quốc sẽ đề cử La Bàn Hạ, theo Ấn Thiên Hoa biết , La Bàn Hạ cùng Thạch Ái Quốc quan hệ cũng không có tốt, cho nên lúc này Thạch Ái Quốc lại đề cử La Bàn Hạ, khiến cho Ấn Thiên Hoa cảm thấy khó hiểu .
-Tôi đây là vì chuyện công, đồng chí Bàn Hạ xuất thân là làm kinh tế, cho nên bây giờ thành phố Hồ Châu chính cần người như vậy dẫn đầu, tôi tin rằng ông ta nhất định sẽ lãnh đạo thành phố Hồ Châu tốt. Thạch Ái Quốc nói ra