-Rời đi khỏi nơi này? Nội dung hôm nay nói chuyện trên tỉnh chính là vấn đề này sao?
Đinh Trường Sinh sững sờ, mặc dù biết không có chuyện tốt, cũng đoán được nhất định cùng với chức vụ của Thạch Ái Quốc có quan hệ, nhưng không nghĩ là sẽ đến nhanh như vậy .
-Đúng vậy..À…cháu gọi điện thoại cho Kiều chủ nhiệm bên kia, nói chú hơi mệt nên đã về Hồ Châu trước rồi.
Đúng lúc này Thạch Ái Quốc mới nhớ tới tsau khi rời khỏi tỉnh ủy thì liền đi thẳng trở về Hồ Châu rồi, cũng không có đến bên ủy ban tỉnh.
Đinh Trường Sinh thì nhớ chuyện này, nhưng không dám nhắc, mãi cho đến vừa rồi, Đinh Trường Sinh mới hiểu ra, Thạch Ái Quốc là bởi vì công tác điều chỉnh nên không có qua bên ủy ban tỉnh, xem ra bên trong lòng của ông đang chất chứa có nhiều oán khí, có thể là do chủ tịch tỉnh Lương Văn Tường không có đem chuyện này kịp thời nói cho Thạch Ái Quốc biết, đây cũng là điều làm cho Thạch Ái Quốc rất bực tức , xem ra Lương Văn Tường vẫn luôn không có lấy mình làm người một nhà. -Vâng…để cháu gọi điện thoại cho Kiều chủ nhiệm biết..
Thạch Ái Quốc một mình đi lên phía trước, l úc này Thạch Ái Quốc không phải suy nghĩ sau này nên làm cái gì bây giờ? Mà là đang nghĩ, nếu như mình đêm đó không có rơi vào trong hồ, thì cục diện bây giờ sẽ như thế nào ? Chính mình có thể hay không là đã sớm bị cách chức ném tới một góc xó nào đó không biết tên, năm đó cũng nhờ lọt vào trong nước mà tranh thủ thêm được thời gian hơn hai năm công tác… .
Còn Tưởng Văn Sơn bởi vì chuyện này lại bị điều đi, mặc dù bây giờ ông ta cũng bắt đầu lại có chút khởi sắc rồi, nhưng nói cho cùng năm đó thì Tưởng Văn Sơn thay mình gánh tội đấy, nghĩ tới đây, Thạch Ái Quốc không khỏi nghĩ đến, đúng là có chuyện báo ứng, chẳng qua là báo ứng sớm hay là muộn mà thôi…. -Trường Sinh …chú đi rồi, cháu có tính toán gì hay không?
Thạch Ái Quốc nhìn Đinh Trường Sinh, mỉm cười hỏi .
-Thạch bí thư, chú không thể mang theo một người đi cùng à?
Đinh Trường Sinh không chút suy nghĩ, thuận miệng hỏi .
-Cháu có ý tứ gì?"
-Cháu nói là có thể mang cháu đi theo được không?
Đinh Trường Sinh cũng cười cười hỏi lại, trong nụ cười không có một chút dối trá, vì như thế lại khiến cho Thạch Ái Quốc có chút cảm khái …
-Nơi chú đi đến nếu không phải là công đoàn thì cũng chỉ là mặt trận tổ quốc, những ban ngành này đều không thích hợp cho người tuổi trẻ như cháu vậy, vì thế cháu nên ở lại phía dưới này mà làm a.
Thạch Ái Quốc thật ra là muốn thử xem Đinh Trường Sinh đối với chuyện của mình ly khai thì có cách suy nghĩ như thế nào mà thôi.
-Thạch bí thư.. lời nói này tuy là nịnh hót, nhưng đây cũng không phải là vuốt mông ngựa, chú cũng biết tại Hồ Châu mấy nắm qua, cháu học được rất nhiều điều nếu như không có nhờ chú tạo cho cháu những cơ hội, bây giờ chú đi rồi, cháu có còn đứng ở Hồ Châu, sợ cũng không còn có cái loại công tác nào tích cực dành cho cháu nữa, cho nên cháu nghĩ rồi, tốt nhất là đi cùng với chú, cho đến khi chú về hưu, thì cháu sẽ đến gặp Dương Phụng Tê làm công cho nàng, vì thế cháu không có lo lắng mình sẽ bị đói đâu. Đinh Trường Sinh nửa đùa nửa thật nói.
-Nói hươu nói vượn, chính phủ nuôi dưỡng cháu nhiều năm như vậy, bộ chỉ bồi dưỡng cháu để trở thành một người đi làm công sao ? hãy lưu lại cơ quan đơn vị mà làm cho thật tốt , trước khi chú đi, chú sẽ cố gắng sắp xếp cho cháu một lần cuối cùng, cháu là thư ký của chú, hơn nữa còn là thư ký ưu tú nhất…cháu không nên cô phụ hi vọng của chú..
Thạch Ái Quốc nói xong thì nhìn về phía hồ Lạc Mã, nơi này có quá nhiều điều để nhớ lại ….
Mỗi một lần thay đổi nhân sự, thì sẽ có dự đoán lưu truyền sôi sùng sục, nhưng về chuyện Thạch Ái Quốc rời đi, đã có lời truyền thật lâu rồi, cho nên lúc này đây lời đồn đãi lại lần nữa dấy lên, có rất nhiều người vẫn cho rằng đây chỉ là lời đồn đãi chưa đủ độ tin cậy như lúc trước, có ai ngờ đâu đây là lần thật sự chính xác… Thạch Ái Quốc quay trở lại văn phòng, bảo Trương Hòa Trần đi mời La Bàn Hạ, trong thời gian đó Thạch Ái Quốc đã chuẩn bị xong, lúc La Bàn Hạ đẩy cửa đi vào, thì ấm trà ngon của ông cũng vừa hãm xong.
-Cô Trương đi ra ngoài đi, đừng để cho người tới quấy rầy chúng tôi.
Thạch Ái Quốc mời La Bàn Hạ ngồi xuống, sau đó nói với Trương Hòa Trần .
-Lão Thạch… làm cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?
Kỳ thật La Bàn Hạ cũng đã biết Thạch Ái Quốc đi lên tỉnh có chuyện gì, nhưng vẫn phải làm như không biết..
-Nào….uống trà.
Thạch Ái Quốc bưng cho La Bàn Hạ một ly trà .
"Thế nào ..hương vị ra sao?
Thạch Ái Quốc đãi La Bàn Hạ uống một ly rồi hỏi.
-À… trà ngon, có còn nhiều không? Lát nữa cho tôi mang về một ít..
La Bàn Hạ đùa giỡn nói.
-Không còn, chỉ có một ấm mà thôi, Bàn Hạ… tôi mới vừa từ trên tỉnh trở về, có thể tôi phải rời khỏi nơi đây rồi. Thạch Ái Quốc đã không có bi sầu giồng như vừa rồi tại hồ Lạc Mã, thay vào đó nhưng lại có phần lạnh lùng..
-Chuyện khi nào vậy, làm thế nào đột nhiên lại xảy ra như vậy?
La Bàn Hạ hỏi, lời nói này thì không phải là giả vờ, chính La Bàn Hạ cũng rất muốn biết vì sao vào thời điểm này lại đem Thạch Ái Quốc điều đi, bởi vì không nghe nói Thạch Ái Quốc phạm vào sai lầm gì ah .
-Đây là ý tứ của trên tỉnh, tôi cũng không biết, nhưng lúc này vừa mới đầu xuân , công tác còn rất bề bộn, tôi có trao đổi với trên tỉnh là thành phố Hồ Châu phải có một người am hiểu về kinh tế thì mới có thể thật sự tạo ra sự phát triển cho Hồ Châu, vì thế tôi có đề cử ông thay thế tôi với Ẩn chủ nhiệm, còn cuối cùng có được hay không thì tôi cũng không biết.
-Cảm ơn Thạch bí thư, tôi thấy chuyện này không có tới phiên tôi đâu.. La Bàn Hạ mặc dù là nói khiêm tốn, nhưng nếu thời cơ này mà mình không chiếm được cái vị trí này, thì đúng là quả thật thương cảm cho chính mình a .
-Không có vấn đề gì, chỉ cần không phải là có người từ bên ngoài nhảy dù đến đây, thì cái vị trí này chính là của ông rồi, Khôn Thành thì tuổi còn trẻ, hơn nữa với vi6 trí chủ tịch thành phố cũng mới làm không có bao lâu, cho nên phần thắng lớn nhất chính là ông, tôi nói chuyện này với ông không phải là để kể công, chẳng qua là tôi có việc muốn nhờ ông hỗ trợ.
Thạch Ái Quốc nói một vòng, rốt cục quay trở lại chính đề .
-Bí thư …lão cứ nói.
La Bàn Hạ không có nghĩ đến thời điểm này mà Thạch Ái Quốc sẽ còn có cái sự tình gì mà nhờ mình hổ trợ .
-Đây là về vấn đề an bài cho Trường Sinh, hắn là thư ký của tôi, lâu nay tôi dùng hắn để xử lý không ít chuyện, nhưng nếu tôi đi rồi, hắn có thể thoải mái hay không thì tôi cũng không biết, Bàn Hạ … tôi muốn nhờ ông an bài cho hắn một chức vụ tương đối với năng lực làm việc của hắn. -Thạch bí thư ý tứ là…..?
La Bàn Hạ mặc dù trong lòng vẫn thưởng thức Đinh Trường Sinh, nhưng bởi vì chuyện của Lâm Xuân Hiểu, nên trong tâm của La Bàn Hạ đối với Đinh Trường Sinh đã có khúc mắc, vấn đề này cũng không phải là dễ dàng như vậy cỡi bỏ ra được, hiện tại Thạch Ai Quốc trọng điểm lại đề bạt Đinh Trường Sinh, vì thế làm cho La Bàn Hạ có chút phản cảm .
-Để hắn làm cán sự trợ lý cho chủ tịch thành phố, như thế nào đây được không?
Thạch Ái Quốc chờ La Bàn Hạ tiếp nước rồi hỏi.
Lúc mới bắt đầu La Bàn Hạ rất mâu thuẫn, nhưng khi vừa nghe đến đề nghị Đinh Trường Sinh làm cán sự trợ lý chủ tịch thành phố, trong lòng La Bàn Hạ lthoáng cái để xuống, không nói đến Đinh Trường Sinh có hay không năng lực, nhưng Đinh Trường Sinh cùng Để Khôn Thành có mâu thuẫn thì rất là rõ ràng, La Bàn Hạ khóe miệng dần dần cong lên, nếu thật là như vậy, chính mình không có đạo lý gì mà không đáp ứng ah.