Bởi vì Đinh Trường Sinh giả bộ không biết gì, cho nên hắn sau khi sắp xếp xong việc của mình, rồi dựa vào chỉ dẫn địa điểm của Lăng Sam đi gặp các nàng.
-Trước khi đến cũng không báo trước cho anh biết, để anh đi đón a, bây giờ em tự mình đến, nhỡ trên đường gặp phải xấu thì làm sao xử lý? Xã hội bây giờ không có an toàn đâu.
Đinh Trường Sinh ân cần nói với Lăng Sam, làm cho Lăng Sam cảm giác được trong lòng thật ấm áp, nàng vẫn còn là cô gái trẻ, thì ngoài miệng phải dỗ ngọt so với đưa ra lợi ích vật chất thực tế còn có lực sát thương mạnh hơn.
-Em biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa..À.. đúng rồi, anh nhìn xem là ai em mang đến ...
Lăng Sam chỉ chỉ bên trong xe, đúng lúc này Dương Phụng Tê mới đẩy cửa xe bước ra.
-Ai ui…. Dương tổng…chị tại sao cũng tới đây, em không có chuẩn bị gì cả, trước khi đến cũng không nói với em một tiếng, để em biết mà làm chào đón chứ, cám ơn chị trong thời gian dài như vậy đối với Lăng Sam chiếu cố. Đinh Trường Sinh diễn tiết mục thật sự là đầy đủ, nếu không phải lúc này Dương Phụng Tê đang đối mặt với Lăng Sam, thì nàng cũng phải bật cười không nhịn được.
-Trường Sinh …anh cũng nhận thức được Dương tổng à?
Lăng Sam không xác định hỏi.
-Nói nhảm .. nếu anh không nhận thức Dương tổng, thì làm sao em có thể đến công ty đầu tư Bàn Thạch thực tập chứ, nói cho em biết, Dương tổng là ân nhân của người thành phố Bạch Sơn chúng ta đấy, chị ấy tại chỗ đó mở ra một công ty cho vay tiểu ngạch, có rất nhiều người dân nông đều dựa vào cái công ty cho vay này để làm giàu. Dương tổng ….nchị có thể đến thăm Hồ Châu, em thật sự là quá vui mừng, chị có thể hay không ở lại Hồ Châu vài ngày, để nhìn xem tại đây có cái hạng mục gì đầu tư thích hợp, cũng là giúp một tay với dân chúng Hồ Châu. Đinh Trường Sinh vừa thấy mặt Dương Phụng Tê đã huyên thuyên nói không ngừng, căn bản không có cho Dương Phụng Tê có cơ hội lên tiếng .
-Thôi được rồi… chị là vừa vặn đến Giang Đô có chút nghiệp vụ, hơn nữa Lăng Sam bây giờ là phụ tá của chị, chị thì thật sự không biết hai người là bằng hữu, thật sự là trùng hợp a…
Dương Phụng Tê hòa vào nói.
-À… vậy hai người chắc chưa ăn cơm, để em sắp xếp nơi ăn chốn ở, chị cứ lái xe đi theo em là được.
Đinh Trường Sinh lộ ra nhiệt tình vạn phần..
Nói xong Đinh Trường Sinh lái xe đi ở phía trước, Dương Phụng Tê lái xe ở phía sau đi theo, nhưng là bầu không khí giống như có chút gì là lạ, Lăng Sam vẫn luôn quan sát Dương Phụng Tê, tựa hồ muốn nói cái gì .
-Muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng nhịn..
Dương Phụng Tê liếc nhìn Lăng Sam , nói ra . -Chị Dương, em thật là không có nghĩ đến hai người có quen biết trước, vậy làm sao bây giờ à? Còn giữ nguyên kế hoạch tiến hành sao?
Lăng Sam hỏi.
- Đây là bạn trai của em, nếu em không muốn cùng chia sẽ, chị cũng không có ép được đúng không ? Con người của chị rất dễ nói chuyện, chưa bao giờ bắt buộc ai chuyện gì..
Dương Phụng Tê lộ ra rất dáng vẻ không cần thiết..
-Um… chẳng qua là em cảm thấy hai người còn giống như rất là quen thân vậy, chị không có bị chướng ngại trong lòng chứ ?
Lăng Sam hỏi.
-Lăng Sam..chị nói cho em biết, chị không phải là vì hắn, mà là vì em, chị đối với em như thế nào thì em cũng biết rồi, hơn nữa ăn ngay nói thật, trước kia chị đã bị đàn ông làm cho tổn thương, nên chị đối với đàn ông không còn tín nhiệm, nhưng vì em, chị có thể một lần nữa tín nhiệm thử đàn ông, nhưng chị sẽ không bao giờ đem thể xác và tinh thần đều giao cho đàn ông đâu, chị vẫn cảm thấy tình cảm giữa chị em mình thì vẫn tốt hơn.. Dương Phụng Tê nói rất động tình, hơn nữa lý do cũng làm cho Lăng Sam không cách nào cự tuyệt .
Đinh Trường Sinh chạy xe một đường rất nhanh, Dương Phụng Tê nhìn ra là sẽ đến hồ Thiên Nhất Sắc, vì vậy lái xe theo thật sát ở phía sau, nhưng Lăng Sam dù sao vẫn còn là một cô gái trẻ, không bao lâu liền bị cảnh sắc xinh đẹp bên ngoài hấp dẫn.
-Chị Dương, cảnh vật tại đây xinh đẹp quá a, bằng không chúng ta ở lại chỗ này thêm vài ngày đi, sẵn dịp chị cũng nghỉ ngơi cho khỏe một chút.
Lăng Sam đưa tay sờ đùi của Dương Phụng Tê, nũng nịu nói ra.
-Em nha…thôi được rồi, thì nghỉ thêm vài ngày, chị thấy cảnh sắc nơi này có đẹp hay không thì phải chờ tiếp theo như thế nào, chẳng qua mấu chốt nơi này có nam nhân của em, nên mới không nỡ rời đi a.
Dương Phụng Tê thoáng cái vạch trần tâm tư Lăng Sam. -Úi trời …chị Dương , em đã đáp ứng chị rồi , đêm nay thì em để cho hắn.. ngủ với chị, chúng ta là chị em, em cũng nói rồi, đồ đạc của em cũng sẽ chia sẻ đưa cho chị, kể cả hắn…
Lúc nói lời này Lăng Sam mặt đỏ rần, nàng chợt phát hiện, da mặt của mình lúc nào trở nên dầy như vậy rồi, câu nói như vậy cũng đều nói ra được .
-Thiệt hay giả, chị thấy em nghĩ một đằng nói một nẻo a.
Dương Phụng Tê cố ý nói ra, nàng muốn cho Lăng Sam sẽ tiếp nhận điều này, hơn nữa cũng sẽ để cho Lăng Sam biết rõ, kỳ thật Đinh Trường Sinh không phải là đàn ông riêng của người đàn bà nào, như vậy về sau khi Lăng Sam đã biết chuyện tình cảm của Đinh Trường Sinh toàn bộ về sau, nàng cũng sẽ không thống khổ.
Chỗ ăn cơm vẫn an bài tại phòng trên đảo Điếu Ngư, lúc đẩy ra cửa sổ phòng, trong tầm mắt đều là hồ nước xanh biếc, làm cho tâm tình người ta thật vui vẻ thoải mái. -Trường Sinh .. anh thật sự là đủ hủ bại, đến tận nơi sang trọng như thế này ăn một bữa cơm, không phải là đốt tiền đi, vậy tiền của ai trả vậy?
Lăng Sam quả nhiên vẫn là nghĩ đến Đinh Trường Sinh, ăn một bữa cơm cũng cẩn thận hỏi một chút ai trả tiền .
-Khục …đây là lần đầu tiên anh tìm được một chỗ tốt chiêu đãi các người a, hơn nữa, Dương tổng đối với Hồ Châu chúng ta cũng là khách quý, bữa cơm này xem như là anh mời…À… chỗ ở của hai người anh cũng đã sắp xếp xong xuôi, cứ ở chỗ du lịch này làng, sáng sớm ngày mai có thể tại bên hồ thư giãn một chút, hiện nay, tại tỉnh Trung Nam cũng tìm không ra một cái nơi có không khí tốt như thế này đâu..
Đinh Trường Sinh cảm khái nói, rồi nghĩ đến cái hạng mục PX kia sắp tới khởi công, Đinh Trường Sinh lại càng lo lắng hơn . -Thật sao ? Vậy còn anh đêm nay không có ở đây à?
Lăng Sam ngượng ngùng nhìn Dương Phụng Tê, rồi hỏi Đinh Trường Sinh.
-Anh…anh còn phải trở về, em cứ ở đây chơi đùa với Dương tổng là được rồi, sáng sớm ngày mai anh tới đón ..
Đinh Trường Sinh vô cùng tự nhiên nói .
-Này… không được , các người là đôi uyên ương đã lâu không gặp nhau, có câu nói là tiểu biệt thắng tân hôn, chị tự mình ở trong một cái phòng khác là được rồi.
Dương Phụng Tê nháy mắt hướng phía Lăng Sam ra hiệu cười nói .
-Em thấy chị Dương tỷ nói rất đúng đấy, hay là ở trong thành phố anh có người đàn bà nào đang chờ anh phải không?
Lăng Sam ôm cánh tay Đinh Trường Sinh, mất hứng nói .
-Nào có, chẳng qua ở lại đây anh sợ bất tiện mà thôi.
Đinh Trường Sinh nói như là bị oan ức..
-Hừm… không có gì là bất tiện, cứ dựa theo lời chị Dương nói đi… -Um…vậy cũng được, vì ở đây hai người mới là chủ mà.
Dương Phụng Tê tuy trong nội tâm cảm thấy là lạ, biểu hiện của Lăng Sam nhìn về phía ngoài hình như là thật sự không quản đến mình và Đinh Trường Sinh sẽ phát sinh một chút gì đó.. .