Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1535: Bối cảnh



CHƯƠNG 1479: BỐI CẢNH.

Nói thật, Đinh Trường Sinh mặc dù đối với Đàm Quốc Khánh rất quen thuộc, nhưng về chuyện gia đình của Đàm Quốc Khánh thì lại thật đúng là không biết gì cả, bởi vì không phải ai cũng chú ý biết rỏ về gia đình của địch nhân .

Do đó đây cũng là lý do mà Đinh Trường Sinh tìm đến Lan Hiểu San, còn có một việc trọng yếu đó là chính là Lôi Chấn, trước khi Lôi Chấn hi là đội trưởng chống ma túy, Lan Hiểu San là vợ, cho dù là không tham dự đến công tác của chồng, nhưng ít nhiều gì trong công việc của chồng có thể cũng sẽ biết.

Đinh Trường Sinh gần đây cảm thấy bất an, loại bất an này bắt đầu đến từ khi a Lang trong đêm tập kích hắn, Bạch Khai Sơn xem ra cũng không có dễ đối phó như hắn tưởng, với tư cách là thủ hạ của Bạch Khai Sơn, a Lang nếu không có sự cho phép Bạch Khai Sơn, thì gã không dám tại trong đêm đột nhập gϊếŧ người.
Đây là thời gian gần đây Đinh Trường Sinh cảm thấy lúng túng, nhìn ngoài cửa sổ, trên đường dòng người qua lại hối hả , Đinh Trường Sinh cảm thấy mình phải quyết địn , Bạch Khai Sơn, Đàm Quốc Khánh, hai tên này luôn ẩn giấu trong bóng tối, mình không thể chờ đợi được nữa, phải sớm ra tay, thì chính mình mới sớm chút an toan..

Nói thật , thời điểm trước kia tính tình Đinh Trường Sinh vẫn là rất liều mạng , nhưng trong khoảng thời gian gần đây, nhất là ý định cùng Cổ Hiểu Manh kết hôn, tâm tình của hắn dần dần đã có biến hóa, ít nhất trong lòng của hắn bắt đầu đã có kiêng kị, sắp tới sẽ không còn là tự mình một người trên thế giới này lăn lộn hắn vì người nhà của mình mà cân nhắc, đây là tâm cảnh biến hóa của hắn.

………………………………………………………………………………………
-Nghĩ gì mà mất hồn vậy?

Nhìn thấy Đinh Trường Sinh đôi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, ngay cả lúc mình tiến đến, hắn cũng không có chú ý tới, Lan Hiểu San cảm thấy rất kinh ngạc, trong trí nhớ nàng, Đinh Trường Sinh chưa từng có thất thần qua như vậy.

-Chị Lan … mời ngồi, em cứ tưởng rằng phải đợi một hồi nữa chị mới tới đây chứ.

Đinh Trường Sinh cười cười nói .

-Chị từ bên ngoài vào thì đã thấy em rồi, nhưng không nghĩ đến em lại không phát hiện ra chị, vừa rồi nghĩ gì vậy?

Lan Hiểu San lại hỏi .

-Không có suy nghĩ gì nhiều…chỉ là trong lúc lơ đãng liền mất thần, chỉ là suy tư người trên thế giới này sống đến cùng là vì cái gì? Dù là người có cao thâm lý tưởng, cũng là vì một ngày ba bữa, còn những cái khác thì có ý nghĩa gì chứ?

Đinh Trường Sinh thật giống như là muốn nói cái gì…
-Định làm nhà hiền triết sao?

Lan Hiểu San cổ quái cười cười , hỏi.

-Ha ha…ngay cả chính mình cũng không hiểu, muốn gặp chị kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ là muốn tìm một người tâm sự.

-Hừ…. chẳng lẻ em không bề bộn, còn có thời gian rãnh tìm chị nói chuyện phiếm, hơn nữa …nếu em muốn nói chuyện trời đất, thì người đến khu đang phát triển đầu tư vẫn không phải xếp hàng ra sao?

Lan Hiểu San mặt cười như hoa, nói ra .

Bộ dáng của Lan Hiểu San khác xa lúc trước khi lần đầu Đinh Trường Sinh đến nhà nàng, tinh thần diện mạo bây giờ thật là cách biệt một trời, nàng bây giờ tươi tắn, trên người lại phát ra giá khí chất tựa như một người đàn bà khoái hoạt, trên mặt nụ cười ung dung đẹp đẽ, hai mắt sáng ngời lập loè, cao nhọn cái mũi, hồng nhuận môi son, trước ngực đôi bầu vú cao ngất chống tràn đầy trên cái áo, theo hô hấp nàng nhẹ nhàng rung động, thật giống như là có sinh mệnh, lúc này xuyên suốt triển lộ ra mị lực vô hạn thành thục, dáng người đầy đặn với cái mông rất tròn…
Tuy Đinh Trường Sinh đáp ứng chuyện của nàng, cho đến giờ vẫn chưa có thực hiện, nhưng nàng lại tin tưởng lời nói Đinh Trường Sinh, cũng tin tưởng vụ án này cuối cùng cũng sẽ có ngày phơi bày ra ánh sang…

-Vậy thì phải phân biệt là cùng ai tán gẫu, cùng một đám thương nhân nói chuyện phiếm, thì đều nhắc đến mùi tiền, còn với người đàn bà cơ trí nói chuyện phiếm, thì lấy được trí khôn dẫn dắt, điều này có thể đồng dạng sao?

-Em câm mồm lại đi, chị biết ngay, em kêu chị đi ra chắc chắn là không có chuyện tốt, nói đi, muốn chị hỗ trợ cái gì?

Lan Hiểu San hỏi.

- Em muốn biết tất cả tư liệu về Đàm Quốc Khánh, chị bây giờ là chính ủy cục công an, hoàn toàn có đủ tư cách để tiếp cận những loại tài liệu như thế này…

-Đàm Quốc Khánh? Như thế nào? Em tìm ra hắn rồi hả?
-Mấy ngày hôm trước có đánh nhau một lần rồi, nhưng đáng tiếc không có bắt được hắn, tên này cứ nhìn chằm chằm vào em , Cố chủ nhiệm đang nằm tại trong bệnh viện, hắn đến bệnh viện thăm dò nhiều lần, em lo lắng hắn sẽ đối với Cố chủ nhiệm cùng Cổ Hiểu Manh bất lợi , bọn họ đều là thân nhân của em, cho nên em không muốn bọn họ bị bất cứ thương tổn gì .

Đinh Trường Sinh nói ra .

-Ừ, chuyện này không thành vấn đề, ngày mai chị đem hồ sơ của hắn đưa cho em.

-Chẳng những là hồ sơ, còn phải có tất cả tư liệu về người nhà của hắn, sẽ hữu dụng cho em.

-Làm cái gì vậy …em cũng đang làm cán bộ, thì không thể phạm pháp làm loạn kỷ cương.

Lan Hiểu San nghe Đinh Trường Sinh muốn tìm hiểu tin tức người nhà của, Đàm Quốc Khánh liền cảnh giác nói .

-Yên tâm … em biết đúng mực, hiện tại em ngoài sáng, hắn ở trong tối, cho nên em phải cho hắn biết, chỉ cần hắn dám đối với người nhà của em bất lợi, em cũng sẽ trả thù lại như thế, hiện tại em đang rất bị động.
Đinh Trường Sinh giải thích nói .

-Em nha, luôn dùng phương pháp mờ ám, như vậy không tốt.

Lan Hiểu San lo lắng nói .

-Không sao đâu chị…À, đúng rồi …em muốn hỏi thăm chút chuyện, chị có nghe anh Lôi Chấn nhắc qua một người tên gọi Bạch Khai Sơn không?

Đinh Trường Sinh lựa lời hỏi.

- Bạch Khai Sơn? Cái tên này thật quen tai a, nhưng không nhớ là Lôi Chấn nói, hay là từ trong nội bộ của cục công an thông báo, làm sao vậy?

-Há, cũng không có gì … vậy trước khi anh Lôi hi sinh, chị có nghe anh Lôi đề cập tới vụ việc nào, ví dụ như có chuyện rất khó làm, rất khó giải quyết, tại trước mặt chị mà phát ra bực tức?

Đinh Trường Sinh hỏi tiếp .

-Về chuyện này, quả thật chị không có nghe hắn nói qua, tại vì chức nghiệp có tính đặc thù, cho nên ở trong nhà đều không bàn công việc, với lại sau khi Lôi Chấn hi sinh thì chị mới đến thị cục nhận công tác, cho nên chị cũng không biết gì về chuyện riêng của Lôi Chấn….
Lan Hiểu San suy nghĩ cẩn thận rồi nói.

-Vâng… còn có chuyện này em muốn thỉnh giáo chuyện này xin chị đừng nóng giận, em cũng là ngẫu nhiên mới nghe nói, nghe nói cha của chị trước đây là bí thư ban kỷ luật thanh tra của tỉnh?

Đinh Trường Sinh thử hỏi dò một câu, bởi vì Lan Hiểu San chưa từng có đề cập qua chuyện này, hơn nữa cách mình hỏi lại rất có điểm giống như có ý tứ điều tra Lan Hiểu San, nếu là như thế thì oan uổng cho Đinh Trường Sinh rồi, chuyện này là do hắn nghe Đường Linh Linh nói .

-Chuyện đã qua, nhắc đến ông ấy làm cái gì?

Lan Hiểu San cũng không có tức giận, chỉ là thần sắc như không màng tới, giống như là không muốn nhắc tới việc này vậy .

-Cũng không có việc gì , tốt rồi .. chúng ta chọn món ăn đi, tùy tiện ăn một chút đi, em mới từ Bạch Sơn chạy gấp trở về, đang đói đây này.
Đinh Trường Sinh nói ra .

-Em tự mình ăn đi , chị uống ly cà phê thì đã được rồi…

Lan Hiểu San nói ra .

-Um…sao được a …chị Lan, đây là em mời chị ăn cơm mà…

-Không, lần này chị mời em, chuyện của Lôi Chấn em còn phải tốn nhiều tâm trí với công sức , hơn nữa tên Đàm Quốc Khánh này rất giảo hoạt, nếu như hắn có thể bị đưa ra làm chứng, thì Hồ Châu rất nhiều sự tình đều sẽ được phơi bày, hắn chẳng những từng là phó cục trưởng công an thành phố, mà còn là quản gia cho nhà Tưởng Văn Sơn ….

Lan Hiểu San cười cười nói .