Thạch Ái Quốc đã nắm chủ chánh tại Hồ Châu một thời gian, muốn nói không có phạm vi thế lực của mình thì là không đúng, khu đang phát triển, cục tài chính, cục công an, những ngành này đều ở trong tay của Thạch Ái Quốc, nhưng muốn nói ai là người của ông, thì chỉ có một, đó chính là Đinh Trường Sinh.
Cho nên, dù là thay đổi bí thư thành ủy, những người kia đang làm công tác gì thì vẫn tiếp tục làm vậy, với lại bí thư thành ủy mới cũng sẽ không lập tức liền thay người, nhưng đối với Đinh Trường Sinh thì hoàn toàn khác, Đinh Trường Sinh là thân tín đáng tin tuyệt đối của Thạch Ái Quốc, mà khu đang phát triển là mặt mũi của nơi phát triển kinh tế, nhưng tại Hồ Châu, khu đang phát triển lại là vết sẹo trên mặt Hồ Châu, rất là khó coi . Cho nên vô luận là người nào đến làm bí thư thành ủy, khu đang phát triển sẽ là đối tượng đứng mũi chịu sào bị chỉnh đốn và cải cách đầu tiên, huống chi còn có một hạng mục PX vẫn đang chờ đầu tư ở khu đang phát triển, lãnh đạo nào mà không muốn khi hạng mục PX vào ở khu đang phát triển, la do công lao người của mình, cái này chẳng những là vấn đề công lao, mà còn liên quan đến chiến tích…Về phần công lao của những người làm công việc khai phá trước đó, đều là có thể bỏ qua không tính tới đấy, cái này là sự thật.
…………………………………………………………………………………………
-Trước mắt xem ra thì ai có khả năng lớn hơn?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Vấn đề bí thư thành ủy?
Trọng Hải hỏi ngược lại .
-Đó là đương nhiên, chuyện của em hiện tại còn chưa tới phiên, ít nhất trước phải xem chuyện của Thạch bí thư cùng chuyện của cha nuôi xong xuôi trôi chảy thì mới có thể tính đến phiên em… Đinh Trường Sinh rất thản nhiên, trên thực tế kể từ khi biết Thạch Ái Quốc phải đi, trong lòng của hắn đã không còn ở tại khu đang phát triển rồi, không cho lão tử làm cũng tốt, giống như Thành Công nói vậy, còn cái hạng mục PX này với ưu điểm và khuyết điểm thật đúng là khó mà nói trước được, ngay hắn bây giờ trong nội tâm cũng không chắc rồi.
-Trước mắt xem ra, La Bàn Hạ có khả năng lớn vô cùng, nhưng người nhảy dù từ vùng ngoài xuống làm bí thư thành ủy cũng không phải là không có khả năng , nhưng cái chức phó bí thư thành ủy có khả năng cao là người ngoài sẽ nhảy dù xuống Hồ Châu, không có chuyện đề bạt cán bộ ở bên trong địa phương này đâu.
Trọng Hải rất bình tĩnh nói .
Đinh Trường Sinh đầu óc xoay vòng một hồi, nếu quả thật là La Bàn Hạ lên làm bí thư, bất định thì còn có thể chống đỡ một thời gian ngắn, nhưng Lâm Xuân Hiểu sớm muộn là phải tới, cho đến lúc đó, thì có thể chính mình liền thật sự phải rời khỏi khu đang phát triển…. -Không phải là cậu cùng la Bàn Hạ quen biết sao? Tôi cảm thấy được chuyện này đối với cậu cũng có lẽ là chuyện tốt mà ?
Trọng Hải nhìn thấy vẻ mặt Đinh Trường Sinh như mất hồn, nên hỏi.
-Ai …lãnh đạo, anh chỉ biết một mà không biết hai, em cùng La bí thư tuy có nhận thức, nhưng chính giữa đã xảy ra không ít hiểu lầm . . .
Đinh Trường Sinh liền đem chuyện đã xảy ra cùng Lâm Xuân Hiểu kể qua cho Trọng Hải biết.
-Việc này thật sự là do cậu làm sao?
Trọng Hải biến sắc nói .
Trọng Hải sở dĩ biến sắc, cũng không phải là do Đinh Trường Sinh cùng Lâm Xuân Hiểu xung đột, mà là chuyện này liên quan đến đến một người khác, đó chính là Hạ Minh Tuyên chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ thành phố Bạch Sơn, nên nhớ Hạ Minh Tuyên là cùng một phái hệ của Trọng Gia đấy, vì chuyện này mà Trọng Phong Dương còn từ trên Bắc Kinh gọi điện thoại tới hỏi đến, tuy Hạ Minh Tuyên tạm thời không có bị xử phạt, nhưng làm ảnh hưởng rất ác liệt, xem ra bên trên sẽ đối với Hạ Minh Tuyên có hành động rồi. -Làm sao có chứ, lãnh đạo … em ly khai Hải Dương đã lâu như vậy, lại cũng không thường xuyên trở về, đến bây giờ em cũng không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, chuyện này vì sao lên đến phía trên, em cũng không biết, nhưng là do Lâm Xuân Hiểu nhận định là em ở sau lưng giở trò, anh nói xem đối với em thì có ích lợi gì chứ, Lâm Xuân Hiểu sớm đến một ngày, thì em liền sớm nhẹ nhõm một ngày, đến bây giờ mặc dù em là chủ nhiệm khu khai phát, nhưng giống như là thư ký sống vậy, chuyện gì cũng tìm em khắp, phiền chết rồi.
Đinh Trường Sinh một bộ tư thái đầy căm phẫn.
Trọng Hải đang lẩm bẩm, tiểu tử này tuy có lúc phạm hồ đồ, nhưng những chuyện nếu có quan hệ đến Trọng Hải thì Đinh Trường Sinh chưa từng có xảy ra sai lầm, cho nên hắn không tin là Đinh Trường Sinh phải làm như vậy, đây là đối với nhân phẩm Đinh Trường Sinh tín nhiệm… Nhưng Trọng Hải không biết là Đinh Trường Sinh bây giờ đã sớm không phải là Đinh Trường Sinh ngày trước rồi, có một số việc nếu Đinh Trường Sinh không làm, vậy thì chẳng khác gì chờ người khác tới vặn đầu của mình, mà Đinh Trường Sinh đâu phải là cái loại người ngồi chờ chết sao?
-Nếu chỉ là hiểu lầm thì sẽ dễ cỡi ra mà, không có việc gì rồi, đến lúc Lâm Xuân Hiểu đến , chúng ta cùng một chỗ ăn bữa cơm giải thích cho rõ ràng, việc này rồi sẽ đi qua.
Trọng Hải an ủi .
-Em chỉ mong vậy thôi, bây giờ anh em mình tìm một chỗ uống chút đi..
Đinh Trường Sinh đứng lên nói ra
-Đi ..tìm một chỗ an tĩnh …
Trọng Hải cầm lấy cặp tài liệu đứng lên rồi theo sau Đinh Trường Sinh ra khỏi cửa.
Đúng lúc này bên ngoài đã trời tối, Đinh Trường Sinh lặng lẽ thở phào một cái, sau lưng áo sơ mi của hắn đã ướt đẫm, không biết vì sao, mặc dù ly khai Trọng Hải đã lâu như vậy rồi, nhưng khi ở trước mặt Trọng Hải nói dối, hắn vẫn có rất lớn áp lực trong lòng, nếu không phải mình tính toán trước, vừa rồi sợ đã bị Trọng Hải nhìn xuyên thấu qua rồi. ………………………………………………………………………………………
Thạch Ái Quốc đang trong nhà, lúc này đang rảnh rỗi, kể từ khi biết mình sẽ bị điều đi, tất cả tiết tấu đều chậm lại, bất kể là chính sự có sự tình gì, tự nhiên là có người bên ủy ban thành phố quản, cho nên lúc này Thạch Ái Quốc đã minh bạch điểm này.
Từng quyển sách, mặc dù không có xem qua bao nhiêu, nhưng trong thư phòng của ông lại chất đầy các loại sách, lúc này ông đang thu dọn, phân loại sau đó đóng vào thùng, chuẩn bị chở đi, đó chính là Giang Đô.
-Uống miếng nước đi, anh bận rộn cả một buổi tối rồi, còn không có nghỉ một lát đây này.
Tiêu Hồng bưng một ly trà Phổ Nhị bước vào, đem tách trà bỏ lên bàn, sau đó bắt đầu lúi húi giúp Thạch Ái Quốc thu thập tại kệ sách . -Em ngủ đi trước đi, tự mình tôi dọn dẹp là được, dù sao cũng ngủ không được , đang nhàn rỗi mà.
Thạch Ái Quốc nói ra .
-Em cũng không ngủ được…
Tiêu Hồng cười nói .
- Ừ…
Thạch Ái Quốc không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn hướng về phía Tiêu Hồng đang thu dọn đồ đạc, bởi vì là trong nhà, Tiêu Hồng mặc một cái váy ngủ ngắn màu đỏ, nàng đang trước mặt Thạch Ái Quốc quỳ xuống, chổng mông lên, tay với cầm lấy vài quyển sách ở phía góc dưới, vạt áo ngủ vừa vặn che khuất cái mông lớn đầy đặn của nàng, hai cái chân dài thẳng tắp thẳng tắp lộ ra, Thạch Ái Quốc lập tức liền thấy cái qυầи ɭóŧ màu trắng ren, cái âm hộ no tròn bại lộ tại trước mặt ông đều lõa lộ ở bên ngoài không xót cái gì, loáng thoáng còn nhìn thấy những đầu sợi lông đen lú nhú khỏi hai bên mép qυầи ɭóŧ rành mạch, màu trắng ren cái qυầи ɭóŧ căn bản không ôm gọn hết cái mông cực đại đầy đặn, ngược lại còn đem cái mông của nàng chèn ép cái âm hộ càng phồng lớn hơn nữa, đã vậy cái mông còn không ngừng uốn tới ẹo lui, hơn nữa ngay giữa hai chân của Tiêu Hồng mơ hồ còn có thể nhìn thấy cái khe thịt âm hộ, đó là nơi mà cây thịt của ông đã từng điên cuồng khai khẩn địa, theo cái mông càng quyệt càng cao, Thạch Ái Quốc giống như nghe được có câu nói hướng đến phía ông triệu hồi, nhịn không được Thạch Ái Quốc nuốt nước miếng một cái, sau đó hai tay có chút run rẩy, hiện tại đã nghĩ đến dùng sức vặn bung ra cái mông lớn cực kỳ sung mãn này, sau đó đem cây thịt đang phồng lên nhét vào …, -Đừng thu thập nữa , tới đây ngồi một chút.
Thạch Ái Quốc hướng phía Tiêu Hồng nói ra .
- Ừ…
Tiêu Hồng đi tới gần ông, nhưng chỗ này không có ghế ngồi, trong phòng mấy cái ghế đều bày đầy sách vở, lúc này thấy Thạch Ái Quốc cười mỉm vỗ vỗ bắp đùi của ông, Tiêu Hồng mặt thoáng cái đỏ lên …….