Đinh Trường Sinh ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là An Lôi, rất lâu đã không gặp nàng, nhưng Mã Kiều Tam cũng không có gọi điện thoại báo gì cho mình, xem ra là chuyện kháng tụng của viện kiểm sát cũng chưa có tiến vào giai đoạn thực chất.
-Tôi đang muốn hỏi anh đây này, tại sao anh lại ngồi ở chỗ này? Phòng ở bên kia cứ hai, ba ngày thì gọi điện thoại cho tôi, vậy anh tính toán lúc nào thì sửa đổi lại tên đây?
An Lôi trên cao nhìn xuống hỏi.
-Tôi...tôi đang lái xe, nhưng cảm giác được trong người không thoải mái, cho nên dừng lại hút điếu thuốc, cô đang đi đâu vậy?
Đinh Trường Sinh ăn ngay nói thật, sau khi theo từ trong nhà Dương Hiểu đi ra , mới chạy xe không lâu, lhắn cảm thấy trái tim mình đập dồn dập, nên không dám chạy xe tiếp, xuống ngay rút điếu thuốc hút, nghỉ ngơi một chút, không ngờ rõ ràng đụng phải An Lô . -Thật vậy sao ? Anh… không có sao chứ ?
An Lôi nhìn thấy trạng thái tinh thần Đinh Trường Sinh quả thật không tốt, thoạt nhìn qua hắn có bộ dáng một loại rất chán chường.
-Không có việc gì , nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Vậy, bằng không tôi đưa anh trở về, tôi xem anh đang có trạng thái không ổn lắmc, còn có thể lái xe được sao?
-Bộ cô đang rảnh à?
Đinh Trường Sinh hỏi. .
-Như thế nào lại rảnh, đang phải đi đến ở chỗ gian nhà đó, bên văn phòng của họ nói cần chữ ký của chủ gian nhà, đúng rồi … nếu anh không có chuyện gì, hãy theo tôi đi cùng, chúng ta hôm nay đem sự tình làm cho rỏ ràng, miễn cho tôi cứ chạy tới chạy lui, tôi thật sự rất bận rộn a.
An Lôi phàn nàn nói .
-Được rồi, cô lái xe, chúng ta đi đến chỗ gian nhà ở đó đi …Ai.. mấy ngày nay không biết làm sao, cảm giác toàn thân không có tí sức lực nào, mệt mỏi quá... An Lôi lái xe của Đinh Trường Sinh, đến chỗ gian nhà mới ở cư xá, dọc theo con đường này, trong nội tâm An Lôi thấy là lạ, nhưng nàng cũng không biết rốt cuộc là là lạ ở chỗ nào, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có nghĩ ra nguyên cớ gì .
Thẳng đến tiến vào tiểu khu, nàng mới cảm giác được, nguyên lai mình thấy cái loại cảm giác là lạ rõ ràng đến từ trong nội tâm, vì tại nơi này không phải là nhà của mình, chính mình chỉ là một người tạm thời ký hợp đồng mà thôi .
Tại công ty điền sản ký tên xong, An Lôi mang theo Đinh Trường Sinh tới nơi văn phòng bán nhà để sửa hợp đồng, nhưng Đinh Trường Sinh lại nói, chuyện này không gấp, hay là đi trước đến gian nhà xem một chút đi, đêm hôm đó chỉ là nhìn sơ qua một lần, còn chưa kịp nhìn kỹ, nói không chừng lát nữa nếu thấy không hài lòng, thì có khả năng trả lại luôn, cũng không cần sửa lại tên hợp đồng. -Anh muốn trả lại ? Sao vậy? Không thích hợp hay là kẹt tiền?
Tuy gian nhà này không phải là của mình, nhưng An Lôi vẫn là là lắp bắp giật mình, nơi này mặc dù là mới xây dựng, cách nội thành vẫn có một khoảng cách, nhưng tại đây hoàn cảnh rất tốt, không qua vài năm, tại nơi đây gian nhà sẽ cực kì có giá, Đinh Trường Sinh lại muốn trả lại, nếu nói như vậy, còn phải mất tiền đến bù .
-Cũng không phải là kẹt tiền hay là không thích hợp, mà là do không có người ở, bỏ không thì cũng uổng, gian nhà chiếm của tôi nhiều tiền như vậy, thế thì chi bằng trả lại..
Đinh Trường Sinh nói qua loa cho xong.
An Lôi không có nói tiếp, đây là gian nhà của người ta, mình đâu có tư cách gì xen vào.
Bởi vì chìa khóa đều giao cho An Lôi rồi, cho nên An Lôi đi trước mở cửa, Đinh Trường Sinh đi theo sau An Lôi tiến vào, đương nhiên, gian nhà này không thể nói là nhà, vì chỉ có một phòng ở mà thôi . Đứng ở trên ban công, nhìn phong cảnh phía xa, Hồ Châu bởi vì không có nhiều nhà máy công nghiệp nặng, cho nên còn có thể nhìn ngắm được trời xanh mây trắng, từ nơi này tầng cao nhất khu dân cư, có thể quan sát đến công viên , hơn nữa phía xa một chút hồ Mã Lạc đều có thể có thể nhìn thấy rõ ràng..
Đinh Trường Sinh tiếp tục hướng lền tầng thượng, đến nơi này nếu như gắn kính hóa thành thêm một gian phòng, chính là một gian phòng đầy ánh mặt trời, đợi đến lúc mùa tuyết rơi, còn có thể nhìn xem bông tuyết, uống một chén trà nóng với một chút cà phê, nhìn phía xa cảnh hồ, chính là biết bao thích ý.
-Thật đẹp, tôi lần đầu tiên ban ngày tới nơi này, mấy lần đến đây đều là buổi tối, chỉ thấy ánh đèn thành phố, không ngờ cảnh sắc ban ngày so buổi tối còn đẹp hơn nhiều, bộ phòng nàynấu anh muốn trả lại thì thật sự là đáng tiếc.. -Thế nhưng gian phòng tuy đẹp, nhưng nếu như không có người tới ở, thì tiền nhàn rỗi không phải là lãng phí sao?
-Đúng vậy, người có tiền thì nghĩ đủ cách, còn như tôi chỉ là công chức nhỏ, cả đời có thể mua nổi một gian phòng nhỏ thì cũng là may lắm rồi, đương nhiên cũng sẽ không có cơ hội để chọn lựa.
An Lôi nghĩ rất thoáng, nhưng trong nội tâm thì không cam lòng, liệu có ai biết được đây .
-Nếu cô ưa thích, thì tôi tặng cho cô đấy, như thế nào, cũng không cần phải đi sửa tên trên hợp đồng rất phiền toái.
Đinh Trường Sinh cười cười nói .
-Muốn hối lộ tôi à? Thủ bút rất lớn a, vừa ra tay thì liền xuất ra mấy trăm ngàn, tôi thấy giá trị của tôi không được nhiều tiền như vậy a.
An Lôi nghe được ý tứ Đinh Trường Sinh, liền nói. .
-Không phải hối lộ, hơn nữa, nếu tôi muốn hối lộ cô, ít nhất thì cô cũng phải giúp tôi làm chút sự tình chứ, tôi đã nhờ cô làm cái gì chưa? Đinh Trường Sinh hỏi ngược lại .
-Hừ, trong lòng của anh tinh tường, coi như rồi, tôi vô công bất thụ lộc, lễ vật quý trọng như vậy tôi thu không nổi đâu.
An Lôi cười cười, quay người chậm rãi hướng xuống phía dưới đi .
Bởi vì không có vách ngăn, cho nên cầu thang này có rất nhiều chỡ đều có thể từ bên ngoài nhìn thấy, nhưng chỉ có lầu hai đến lầu một, đoạn này thang lầu thì khép kín, vô luận là theo phương hướng nào nhìn đều không tới đoạn này .
-Chờ một chút.
Đinh Trường Sinh nói ra .
An Lôi đúng lúc này xuống thang lầu hai mới vừa một nửa, nghe được Đinh Trường Sinh gọi, vì vậy liền dừng bước, quay người nhìn xem Đinh Trường Sinh đang đi xuống.
-Làm sao vậy?
-Tôi muốn thương lượng với cô chút chuyện.
-Chuyện gì?
Nhìn thấy sắc mặt Đinh Trường Sinh rất nghiêm túc, An Lôi lòng hiếu kỳ liền nổi lên . -Chuyện tốt.
Đinh Trường Sinh đi đến An Lôi bên người, không đợi An Lôi tỉnh táo lại, liền đem An Lôi từ phía trước ôm lấy nàng, cái ôm này làm cho An Lôi hoảng sợ, nhưng cũng may là Đinh Trường Sinh không có tiến thêm một bước động tác nào .
-Anh muốn làm gì, tôi nói cho anh biết, bây giờ buông tôi ra, thì chúng ta vẫn là bằng hữu, bằng không mà nói, cho dù là bằng hữu cũng không được làm như thế.
An Lôi sắc mặt như băng, không khách sáo nói .
-Đừng vội, trước tiên tôi hỏi cô một vấn đề, cô và Trần Đông có quan hệ như thế nào?
Đinh Trường Sinh chằm chằm vào ánh mắt của An Lôi hỏi.
- Đây là ý gì?
-Cũng không có ý gì, bên ngoài có lời đồn là cô và Trần Đông có mối quan hệ không phải là nông cạn, tôi muốn biết rõ lời giải thích của cô, hai người đến cùng có quan hệ hay không, chỉ cần cô nói cho tôi biết chân tướng, thì tôi buông ra để cho cô đi. Đinh Trường Sinh bên ngoài thì cười nói nhưng trong lòng không cười.
-Vậy anh cho rằng như thế nào, vậy anh hi vọng tôi cùng Trần Đông có quan hệ hay là không có quan hệ?
An Lôi lúc này lá gan cũng lớn lên, mặc dù nàng đang bị Đinh Trường Sinh khống chế ôm chặt tựa tại trên vách tường thang lầu, thậm chí đôi bầu vú trước ngực nàng đang ép sát vào lòng ngực của hắn, nhưng giờ thì An Lôi ngược lại không hề có sợ hãi .