Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1591: Anh định bao nuôi tôi?



CHƯƠNG 1535: ANH ĐỊNH BAO NUÔI TÔI?

Đinh Trường Sinh thả An Lôi ra, cũng không có đi xuống , mà là đặt mông ngồi ở trên bậc thang, nghiền ngẫm nhìn An Lôi .

-Kỳ thật ,con người của Trần Đông tôi rất hiểu rõ, tôi cũng biết Giang Thiên Hà là người của hắn, nhưng còn cô, thì tôi không rõ ràng lắm, bất quá tôi biết rõ tâm tư của hắn, hắn vẫn luôn để cho cô tiếp cận tôi để có mối quan hệ thân mật, hắn có thể đề bạt cô lên để đền bù tổn thất cho cô, nhưng không ngờ là tôi không nhúc nhích trong lòng, có phải là hắn rất thất vọng phải không?

An Lôi nghe được Đinh Trường Sinh nói như thế, mắt trắng không còn chút máu , nhưng thái độ của nàng cũng ngang với là chấp nhận lời nói của Đinh Trường Sinh, vì vậy Đinh Trường Sinh tiếp tục nói:

-Tôi biết, trước kia tôi là người tâm phúc Thạch bí thư, nhưng không nghĩ đến Thạch bí thư nhanh như vậy phải bị điều đi, Trần Đông đúng lúc này nhất định là đã cho Đinh Trường Sinh này sớm muộn cũng sẽ xong đời, có phải hay không ? Cho nên đây cũng nguyên nhân vì sao bản án của Mã Kiều Tam tôi phải tìm đến cô mà không phải tìm đến hắn, bởi vì con người này, tôi cảm thấy không đáng tin cậy, bổn sự nhìn người khi dĩa thức ăn đã hết thật tốt quá.
-Vậy anh tìm tôi và cho rằng tôi đã đáp ứng anh rồi?

An Lôi biết lúc này thì không có gặp nguy hiểm, cho nên vừa đi xuống lại gian phòng vừa nói.

-Tùy cô … cô có đáp ứng hay không đối với tôi cũng không đáng kể, tôi đưa cho cô cái gian phòng này, không phải bởi vì vụ án kia, mà đó là bởi vì cô, coi như xong rồi, tôi cũng không nói nhiều lời dư thừa nữa, tôi chỉ hỏi cô một câu, con người của tôi, nhìn vào có phải cũng rất vừa mắt phải không?

Đinh Trường Sinh vô liêm sỉ hỏi.

An Lôi liếc Đinh Trường Sinh, nói ra:

-Cũng tạm được, ít ra cũng không phải là rất đáng ghét.

-Vậy thì tốt, tôi có lời nói thẳng, bất quá nói trước, vô luận lát nữa tôi nói cái gì, cô cũng không có tức giận đấy, đều là người trưởng thành, đừng có chưa gì thì nháo nhào, tôi chỉ nói sự tình, luận sự, vậy có được không?
Đinh Trường Sinh hỏi .

An Lôi không biết Đinh Trường Sinh muốn nói cái gì, nhưng cũng không có lắc đầ , cũng không có gật đầu, mà là im lặng nhìn xem Đinh Trường Sinh .

-An Lôi, chuyện tình cảm của cô hãy để cho tôi hai năm, gian phòng này sẽ là của cô, cô là người học luật pháp, nên biết rõ vấn đề này, bởi vì nếu tôi muốn trả lại gian phòng này, thì nhất định là có thể trả được, bởi vì mặc dù là cô ký tên trên hợp đồng, nhưng thẻ ngân hàng là của tôi xuất tiền, chẳng khác nào là tôi cho cô mượn tiền, nhưng trong hai năm tôi theo đuổi cô nếu không thành công, thì sẽ đánh mất quyền lấy lại, gian phòng này sẽ là của cô, như thế nào được không?"

-Ặc..ha ha..

An Lôi nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, thoáng cái cười lên vui vẻ .

-Cô cười cái gì?

Đinh Trường Sinh không rõ An Lôi có ý gì, chẳng lẽ lời nói lý thuyết này rất buồn cười?
-Đinh Trường Sinh, anh thật đúng là quá vô sỉ, cái gì đem thời gian của cô cho tôi hai năm, không phải là anh muốn bao nuôi tôi sao? Thế thì cứ nói thẳng ra, việc gì mà nói quanh co như vậy?

-Đúng, chính là ý này, cô làm quyết định đi, ít nhất tôi còn là người trẻ tuổi cường tráng, chứ không phải là mấy lão già năm, sáu chục tuổi bao nuôi, đối với cô mà nói , không có thiệt thòi gì.

Đinh Trường Sinh hài hước nói ra .

An Lôi ánh mắt của nhìn thẳng Đinh Trường Sinh, đó là một loại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người, như là ánh mắt chó sói, khiến cho Đinh Trường Sinh là tay thợ săn này cũng nhịn không được, phải muốn sởn da gà… .

-Cút..

An Lôi nói một chữ.

-Tôi sẽ chờ cô trả lời một câu thuyết phục, nếu như cô đáp ứng, cô cứ đến đây dọn dẹp thoáng một chút, mua chút đồ dùng trong nhà, còn chuyện sửa tên trên hợp đồng, thì đừng suy nghĩ tới, cái này chính là nhà của cô, vô luận là tôi có thái độ gì, tại nơi đây là của cô thì được rồi.
Đinh Trường Sinh nói xong, cũng không quay đầu mở cửa đi ra ngoài .

An Lôi nhìn theo bóng lưng của Đinh Trường Sinh qua lổ cửa chống trộm từ từ biến mất , nàng thoáng cái ngồi ở trên sàn nhà bằng gỗ, mặc dù có chút mát, nhưng so với lòng của nàng còn lạnh hơn, đối với nàng mà nói, lời nói của Đinh Trường Sinh giống như là dao găm vậy , trực tiếp đâm vào ở bên trong trái tim nàng, mang theo đau đớn, khiến cho người hít thở không thông .

Đinh Trường Sinh lời nói chẳng khác gì là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vũ nhục nhân cách của nàng, nhưng nàng một câu phản bác thực sự thì nói không nên lời, chớ đừng nói chi là là đối với Đinh Trường Sinh phản kích.

Hắn nói không sai, Trần Đông trước kia đối với nàng ký thác kỳ vọng, mục đích là thông qua nàng, cùng lên giường với Đinh Trường Sinh để mối quan hệ thêm chặt chẽ, từ đó sẽ thu được sự ưu ái của bí thư thành ủy Thạch Ái Quốc, nhưng không ai nghĩ tới, Thạch Ái Quốc lại đi sớm như vậy ..
Mặc dù bây giờ cơ hồ tất cả mọi người đều cho là hướng đi của Thạch Ái Quốc là không còn tốt, không hề nghi ngờ, cũng sẽ không bao giờ quay trở lại trên cương vị một lãnh đạo nữa, liên đới là Đinh Trường Sinh một tên tay sai trung thành cho Thạch Ái Quốc thì vận mệnh lại càng thêm không tốt, cho nên bây giờ Đinh Trường Sinh tại thành phố Hồ Châu chỉ là một người mà không ai chào đón.

Cũng chính là bởi vì những chuyện này, Trần Đông đối với cảm nhận An Lôi cũng triệt để thay đổi, hắn không còn yêu cầu nàng tiếp xúc nịnh nọt Đinh Trường Sinh nữa rồi, cũng bởi vì chỉ có một Giang Thiên Hà , thật sự hắn đã nhàm chán, hắn liền đem ánh mắt tập trung lên trên thân của An Lôi.

An Lôi nói gần đây công tác bề bộn nhiều việc, nhưng nàng cũng hiểu, đó là bởi vì Trần Đông không ngừng đang tìm cớ, đối với nàng không ngừng ám chỉ, nhưng An Lôi cứ như vậy mà vờ đi, vô luận Trần Đông ám chỉ như thế nào, An Lôi một điểm cũng làm như mình không biết, bây giờ chỉ một câu, sinh hoạt hiện tại của An Lôi tại viện kiểm sát hoàn cảnh cũng không còn tốt.
Hôm nay Đinh Trường Sinh nhắc đến Giang Thiên Hà là người của Trần Đông, An Lôi đương nhiên là biết đến, chẳng những là ở bên ngoài cơ quan, cho dù là ]ở bên trong cơ quan, Giang Thiên Hà cũng thường xuyên đến bên trong phòng làm việc của Trần Đông hu hí mấy tiếng đồng hồ , còn bọn họ ở trong làm cái gì thì tất cả mọi người đều là biết rõ.

Cho dù An Lôi cũng không còn là một cô gái còn trong trắng, nhưng cô vẫn rất sợ hãi, có câu minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nàng lại là thủ hạ của Trần Đông, ai biết có một ngày nào đó sẽ có bẫy rập, đây đối với An Lôi hiện tại sợ nhất là chuyện như vậy, có đôi khi nàng suy nghĩ, hay là mình từ chức đi cho rồi .

Thế nhưng vấn đề này không phải là ý muốn của nàng, làm một kiểm sát trưởng là lý tưởng của nàng, hơn nữa nhà nàng thì ở tại nông thôn, mà trong nhà chỉ còn trông cậy vào nàng, để có thể đem em trai và em gái thoát ra khỏi vùng nông thôn vất vả kia, cho nên nàng vẫn luôn phải cắn răng kiên trì chịu đựng .
Giống như là nói đến Đinh Trường Sinh, cơ hồ tất cả mọi người cho rằng chỉ cần Thạch Ái Quốc ra đi, thì Đinh Trường Sinh chắc chắn sẽ xong đời, trước đây hình như là Đinh Trường Sinh hoàn thành lập ra mọi thứ thành tích đều là do Thạch Ái Quốc chủ trì, vậy cho nên mới dễ dàng làm cho người ta sinh ra một loại cảm nhận cho rằng chính bản thân Đinh Trường Sinh thì không có năng lực, hắn giống như là một con chó của Thạch Ái Quốc, chỉ cần chủ của ngươi đi rồi, thì con chó này xương sống cũng bị rút sạch.

Đây chính là đại đa số người đều cho là Đinh Trường Sinh sẽ có kết cục như vậy, đương nhiên cũng có chút ít người thì không cho là như vậy, thì An Lôi là một trong số ít đó.

An Lôi từ lúc đi theo Đinh Trường Sinh đến văn phòng huyện ủy Thanh Hà, được chứng kiến bổn sự của Đinh Trường Sinh khi quyết định vấn đề nhanh chóng, tuy nhiên trong lúc đó thì hắn có Thạch Ái Quốc ủng hộ, những sự tình kia cứ làm xong trước thì sẽ báo cáo sau, nhưng An Lôi cũng minh bạch, một mình hắn thì sẽ không có cái phách lực này.