Sau một tiếng đồng hồ, bốn món ăn và một món canh đã bày ra tại trên bàn cơm.
-Mẹ nuôi, nếm thử tay nghề của con xem sao ?
Đinh Trường Sinh lấy cho Dương Hiểu một chén súp gà ác, sau đó lại dùng đũa kẹp thêm thức ăn cho Dương Hiểu .
Dương Hiểu dùng muỗng nhỏ nhấp một hớp súp gà ác, toàn thân liền có cảm giác có chút tăng lên nhiệt độ .
- Ừ, súp rất ngon, Trường Sinh… nhìn không ra tài nấu nướng của con tiến triển rnhư thế này a..
Dương Hiểu tán dương .
-Thật sao?
Đinh Trường Sinh cũng dừng một ngụm súp, chậc chậc cái miệng nói,
-Cũng bình thường mà mẹ nuôi.
Dương Hiểu nhìn thấy Đinh Trường Sinh làm ra vẻ, nhoẻn miệng cười:
-Thôi con cũng mau ăn đi, để lâu nguội lạnh hết ngon, mẹ đã lâu không làm cơm từ ngày cha nuôi con đi xa rồi, đây là lần đầu tiên ăn cơm nhà nấu.. -Vâng…. có chuyện con muốn trao đổi cùng mẹ nuôi, cha nuôi đã đi xa, con biết mẹ nuôi rất là khó chịu, con cũng vậy rất là khó chịu, nhưng đằng nào thì cha nuôi đi xa thì cũng đã đi rồi, chúng ta người sống thì cũng phải ráng sống, cho nên mẹ nuôi không thể cứ nhốt mình ở nhà, nếu cứ tiếp tục như thế, thân thể của mẹ nuôi sẽ chống đỡ không nỗi, đến lúc đó con làm sao còn mặt mũi nào mà nhìn cha nuôi đây?
-Mẹ nuôi biết, không cần con lo lắng, từ từ mẹ sẽ hoạt động lại, chỉ là mấy ngày nay không muốn động đậy mà thôi.
Dương Hiểu nói ra .
-Vâng… tiếp tục như vậy thì không được, nếu sáng ngày mai con không có việc gì, con cùng mẹ đi ra ngoài hoạt động một chút đi nhé..
Đinh Trường Sinh đề nghị .
-Chưa được, mẹ nuôi không muốn làm chậm trễ công việc của con, công tác con bận rộn như vậy, không thể cứ một chút thì xin phép nghỉ. Dương Hiểu biết rõ đây là Đinh Trường Sinh đang vì nàng.
-Mẹ nuôi, ngày mai quả thật mẹ nuôi sẽ có việc cùng đi với con, đó là vì chuyện của cha nuôi, con chưa có thương lượng với mẹ nuôi, trên đường tới đây con đã xem đến một công ty chuyên về việc lo tang lễ mộ phần, có một khu mộ địa tên là Trường Nhạc Viên, vị trí nằm tại Bắc Sơn, con đã mua một khối mộ đị , ngày mai chúng ta cùng đi nhìn xem thế nào, để cho cha nuôi sớm ngày nhập thổ vi an.
Đinh Trường Sinh nói ra .
Đinh Trường Sinh còn chưa nói xong , Dương Hiểu nước mắt liền rớt xuống .
Đinh Trường Sinh nói như vậy, đúng lúc nói đến bên trong tâm khảm của nàng, mấy ngày nay nàng cũng đang suy nghĩ về việc này, nhưng thứ nhất mình chỉ là một người đàn bà, căn bản không hiểu rỏ về việc này, thứ hai bây giờ nghe nói mộ phần cũng rất đắt, loại tốt thì mua không nổi, với lại con gái của mình cũng đi rồi, ngay cả có một người để cùng nhau trao đổi thương lượng cũng đều không có, nhưng bây giờ, con nuôi chủ động đưa ra vấn đề chuyện này, trong lòng nàng liền có suy nghĩ, Thanh Sơn lúc ấy nhận đứa con trai nuôi này, chẳng lẽ là đã có linh cảm trước đến cái chuyện này sao? -Mẹ nuôi … đừng khóc, đừng khóc, mẹ cứ khóc làm trong nội tâm của con cũng không chịu nỗi..
Đinh Trường Sinh rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho Dương Hiểu nói ra .
-Cảm ơn Trường Sinh, cha nuôi con nhận thức đứa con trai nuôi này đúng là không có phí công …
-Cho nên nếu đã có đứa con trai nuôi này, thì mẹ làm chi mà không sử dụng đây này.
Đinh Trường Sinh nói đùa .
Dương Hiểu lau khô nước mắt, nhìn xem khuôn mặt Đinh Trường Sinh chân thành tha thiết, trong lòng mình rốt cục dấy lên hi vọng về sau, lại nói tiếp Cổ Hiểu Manh đúng là đứa con gái không tốt, hiện tại đúng là thời điểm mẹ của nàng cần người, thì nàng lại bỏ đi, nói cho cùng đây là một sự ích kỷ.
Cùng Dương Hiểu ăn cơm tối xong, tất cả đều đã rửa sạch sẽ , Đinh Trường Sinh rót cho Dương Hiểu một chén trà Phổ Nhị, bưng lên cho nàng. Hai người trong phòng khách, Đinh Trường Sinh mang hình chụp các mộ phần kiểu mẫu đưa cho Dương Hiểu nhìn xem, nàng rất hài lòng .
-Trường Sinh, khối mộ địa này bao nhiêu tiền vậy? Mẹ nuôi trong tay còn có chút tiền, để mẹ nuôi đưa cho con…
-Mẹ nuôi , việc này về sau cũng đừng có nhắc đến làm gì, tiền của mẹ nuôi thì cứ giữ lại mà tiêu, nếu không đủ xài, cứ nói với con, nhưng chắc chắn là mẹ nuôi sẽ không nói, như vậy đi, về sau mỗi tháng con gửi cho mẹ nuôi 2000 khối tiền, có thể được không?
-Trường Sinh, đừng nên nói như vậy, tiền của con tốt nhất mà tích cóp, tương lai sẽ có chỗ cần dùng đến tiền đấy, mẹ nuôi đã có tiền lương của mình, không cần đến tiền của con.
Dương Hiểu nghe xong Đinh Trường Sinh nói như vậy, liền khoát tay không đồng ý.
Chút bất tri bất giác đã hơn chín giờ tối, nhưng Đinh Trường Sinh vần chưa nói là đi về, Dương Hiểu trong nội tâm âm thầm lo lắng, trong nhà chỉ có chính mình một người đàn bà, tuy hắn là con nuôi của mình, nhưng lời này về lý thì thì nghe dễ mà về tình thì khó a, hơn nữa ai cũng đều biết mình chồng mình đã chết, buổi tối ngủ lại ngủ cùng với một thanh niên trẻ.. Chính mình nếu đã là bà lão bảy, tám mươi tuổi vậy thì cũng thôi, mấu chốt là mình mới hơn bốn mươi tuổi, tự Dương Hiểu cũng biết nói về nhan sắc hay vóc dáng của mình, thì vẫn còn hấp dẫn quyến rũ, cho nên nếu là có lời truyền đi ra ngoài, mình và Đinh Trường Sinh có chút chuyện gì, thì mình cũng không còn đất để sống .
Thế nhưng mà nếu Đinh Trường Sinh không đi, mình cũng không thể đuổi hắn được, nếu làm như vậy thì đã thương vào lòng chân thành của đứa con nuôi này thì sao ? Dương Hiểu trong lòng kịch liệt giãy dụa, không biết nên nói như thế nào cho phải đây..
-Mẹ nuôi , thôi giờ nghỉ ngơi đi, con đi về, sáng ngày mai con tới đón mẹ cùng đi..
Đinh Trường Sinh đứng lên cầm điện thoại di động lên cùng chìa khóa xe .
Dương Hiểu trong nội tâm thở dài một hơi, cuối cùng là hắn cũng đã rời đi. -Đã trễ thế như vậy, bằng không con cứ ở lại với mẹ nuôi, đừng về…
Dương Hiểu không biết mình tại sao lại nói những lời này, cái này là mình thật tình muốn nói hay là chỉ là lời khách sáo? Chỉ sợ ngay nàng chính mình cũng không biết nữa, hơn nữa vừa nói xong câu đó, lòng của nàng thoáng cái hồi hộp lo lắng, nhỡ Đinh Trường Sinh dựa vào câu nói này mà ở lại thật thì sao đây…
Một thoáng Đinh Trường Sinh và mẹ nuôi Dương Hiểu cứ như vậy nhìn chằm chằm lẫn nhau, không nói gì….
-Mẹ nuôi , thời gian không còn sớm, thôi con về đây…
Bởi vì Đinh Trường Sinh trong nội tâm vẫn còn cuộc ước định cùng Đường Linh Linh, chứng kiến Đinh Trường Sinh đi rồi, Dương Hiểu tiện tay đóng cửa lại, lúc này dựa vào phía sau cánh cửa ngẩn ngơ, không biết trong long nàng đang có suy nghĩ gì… ……………………………………………………………………………….
Đường Linh Linh hôm nay tan việc rất sớm, còn chưa tới giờ tan tầm đã lái xe trở về, hơn nữa sau khi về đến nhà trong ngoài quét dọn sạch sẽ một lần, làm cho trong phòng rỡ hẳn lên, phun lên chung quanh không ít nước hoa, làm cho ở bên trong đều là hương thơm, đơn giản là vì một câu nói kia "Đêm nay em đến gặp chị uống rượu nhé?"
Khi cả người Đường Linh Linh ngâm trong bồn tắm, cả người của nàng hoàn toàn buông lỏng, trong lòng nàng kỳ vọng lúc này hắn sẽ tới ngay, để cho hắn có thể đè mình ra giao cấu ngay tại trong cái bồn tắm này …
Rồi lại vừa nghĩ tới chuyện phát sinh đêm đó, nàng nhịn không được xấu hổ, tuy rằng đêm đó rất điên cuồng, tuy lúc đầu hắn đè nàng rồi nhét cây thịt to lớn vào trong huyệŧ nàng, nhưng khi ấy hắn đang say rượu, cho nên hơn quá nửa đều là do nàng chủ động tấn công hắn, hầu như hết thảy hoạt động đều là mình nắm giữ .. . Cả đêm nàng làm một người đàn bà cưỡi con chiến mã tại trên thảo nguyên chạy băng băng, đều là do nàng một người hoàn thành, thẳng đến khi hắn tỉnh lại .
Nghĩ tới đây, nàng không tránh khỏi chậm rãi đưa tay xuống cái âm hộ mình vuốt ve, nhắm mắt lại, cảm thụ được thần kinh nhạy cảm từ bên dưới hạ thể truyền tới kɦoáı ƈảʍ, chỉ là nhẹ nhàng vừa chạm vào trên âm hạch, cũng đủ để cho nàng run rẩy hồi lâu, nhưng động tác như vậy lại phảng phất như là hút thuốc phiện vậy, chỉ cần biết nó có chỗ sướng tốt, thì ngươi sẽ không cầm được liền cứ muốn nếm thử lần nữa, tuy rằng mỗi một lần đều tự khuyên bảo chính mình, đây là một lần cuối cùng, lại mỗi một lần thêm được đều là một lần cuối cùng, một lần cuối cùng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được, bởi vì nàng đã đê mê với cây ƈôи ŧɦịŧ trai trẻ hùng tráng của hắn mà đánh mất chính mình rồi.