Phó Phẩm Ngàn ngồi trên ghế dựa chấm bài tập, còn Miêu Miêu thì ngồi ở trên giường của Phó Phẩm Ngàn, một bên nhìn mẹ mình mẫu thân, một bên cong miệng lên, hình như là đang cùng Phó Phẩm Ngàn cãi nhau.
-Hừ, thiệt thòi con trước đây giúp đỡ hắn như vậy, hắn lại là một tên lường gạt, nói ngày lễ Quốc Tế lao động mồng một tháng năm dẫn con đi lên Bắc Kinh chơi, đến bây giờ ngay cả điện thoại cũng không có gọi, thứ lừa đảo, về sau không bao giờ ... tin hắn nữa rồi.
Miêu Miêu một bên càu nhàu, một bên nhìn về phía điện thoại của mẹ nàng.
Phó Phẩm Ngàn rất biết con gái mình đang nguyền rủa Đinh Trường Sinh, là muốn mình đồng ý cho nàng gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, nhưng Phó Phẩm Ngàn hết lần này tới lần khác không có đồng ý .
Đinh Trường Sinh không thể so với trước kia, bây giờ hắn là lãnh đạo, rất bận rộn, rất nhiều chuyện vượt quá ngoài ý liệu, hơn nữa có đôi khi thì bất cứ lúc nào cũng sẽ có việc, vừa phải làm tốt công tác của mình, lại còn vừa phải phục vụ tốt lãnh đạo cấp trên, đây có thể nói so với viên chức bình thường thì tốn sức hơn nhiều Miêu Miêu không biết trong đạo lý chuyện này, dưới cái nhìn của nàng, ngươi đã đáp ứng ta rồi, thì ngươi phải thực hiện, nếu không thì là lừa đảo.
-Giúp hắn? Con giúp hắn làm cái gì?
Phó Phẩm Ngàn cũng không nhìn nàng, hỏi.
-Con giúp hắn theo đuổi mẹ a, mẹ nhớ lại một chút, đã qua ba năm rồi, giờ con đã mười sáu tuổi lớn rồi, hắn cứ xem con khờ khạo ngây ngô như con nít vậy, hừ… lừa gạt, mẹ gọi điện thoại hỏi hắn đi, bằng không thì để cho con gọi..
- Miêu Miêu, chúng ta bây giờ sống rất tốt, con phải nên biết đủ, con xem lại con một chút, mỗi lần hắn đến, con không muốn cái này, thì cũng muốn cái kia , không thể như vậy được, chúng ta phải dựa vào chính mình, không thể cả đời dựa vào hắn để mà sống, hiện tại mà nói , con chỉ cần học tập cho giỏi, tương lai tìm được một công việc tốt, gặp một nam nhân đàng hoàng làm đám cưới, thì mẹ cũng yên lòng, mẹ cũng vậy mà thôi, làm việc thật tốt, tạo điều kiện cho con học xong đại học, đem con gả ra ngoài, chúng ta ai cũng đều có mục tiêu của mình, làm chi cần phải theo dựa vào người khác đây này? -Này…con nghe được lời này thấy có gì không đúng, không phải là mẹ muốn bỏ rơi chú Đinh chứ? Như thế nào,đã tìm được người khác rồi sao?
Tuổi còn trẻ, Miêu Miêu đã kế thừa đầy đủ ba mẹ nàng, nhanh nhẹn hoạt bát đó là kế thừa gien nghệ thuật của cha nàng, còn dáng người lại kế thừa Phó Phẩm Ngàn mẹ của nàng, mười sáu tuổi đã cao 1m65 rồi, hơn nữa làn da mịn màng tinh tế tỉ mỉ, nhất là hai bầu vú đang thời kỳ phát dục kia, tuy không thể so với Phó Phẩm Ngàn, nhưng kích thước thì không hề đơn giản.
Phó Phẩm Ngàn sở dĩ không muốn để cho Miêu Miêu đi theo Đinh Trường Sinh ra ngoài, còn có một nguyên nhân trọng yếu, bởi vì lúc này Miêu Miêu đã đến thời kỳ trưởng thành, thời điểm đúng là thiếu nữ hoài xuân, hơn nữa với bản tính của Đinh Trường Sinh trong mắt của nàng, là không gì mà hắn không thể làm, từ năm mười ba tuổi cha của Miêu Miêu qua đời, người tạo cho Miêu Miêu cảm giác an toàn nhiều nhất lại chính là Đinh Trường Sinh, đây cũng là một người nam nhân mà Miêu Miêu tiếp xúc gần gủi duy nhất. Miêu Miêu đối với hắn tràn đầy hiếu kỳ khác thường, Phó Phẩm Ngàn là lão sư, nàng minh bạch, khả năng này không phải là tình cảm giữa nam nữ, có thể đây là nguyên nhân thiếu khuyết tình thương của người cha, mà Đinh Trường Sinh tạo ra sự an toàn cho Miêu Miêu, phảng phất trong những lúc nàng cô tịch cùng trong sự sợ hãi, hắn là chỗ dựa vào tốt nhất.
-Cút trở về phòng ngủ đi, nhắc lại việc này mẹ sẽ xé nát miệng của con, còn nữa, không cho phép gọi điện thoại cho hắn, con nếu mà dám gọi, thì đừng có gặp mặt mẹ nữa…
Phó Phẩm Ngàn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn .. .
Miêu Miêu không biết Phó Phẩm Ngàn tại sao đột nhiên bão nổi, nàng cảm thấy rất ủy khuất , nhưng dưới tình huống ủy khuất nàng, thì nàng lại càng muốn gặp Đinh Trường Sinh, bởi vì nàng cho rằng Đinh Trường Sinh là người duy nhất có thể nghe nàng thổ lộ hết tâm tư. Miêu Miêu nín nhịn để nước mắt không có rơi xuống, đứng dậy xuống giường quay trở lại trong phòng của mình..
Nhìn xem Miêu Miêu tịch mịch không nói tiếng nào rời khỏi, Phó Phẩm Ngàn đóng cửa lại rồi nằm lỳ ở trên giường mặc cho nước mắt làm ướt ga giường, chẳng qua là nàng không muốn đối mặt sự thật .
Nàng nhớ rõ nàng lần đầu tiên dẫn hắn về nhà trong vào đêm ấy, nàng nhìn thấy hắn lấy ra tất cả tiền trên người ra, chỉ vì không muốn để cho nàng khó xử, mà đêm hôm ấy, nếu như mình đụng phải kẻ không phải là Đinh Trường Sinh, thì cuộc đời chính mình sẽ ra như thế nào đây..
Đừng nói là kiếm được không được bao nhiêu tiền, cho dù là là có kiếm được tiền rồi, thì mình còn có thể đối mặt với con gái và cùng chồng mình sao?
Nhưng tất cả những điều này cũng không thể dao động lòng của nàng, bởi vì nàng nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ hơn, trong khoảng thời gian gần đây, nàng thường xuyên gặp một giấc mộng, mơ thấy Miêu Miêu gả cho Đinh Trường Sinh, lúc Miêu Miêu mặc áo cưới, kéo theo Đinh Trường Sinh thân mặc âu phục đi về hướng nàng, cả hai đều gọi nàng là mẹ… . …………………………………………………………………………………
Ba giờ sáng hơn, đột nhiên truyền đến tiếng gỏ cửa, đèn trong phòng Miêu Miêu cùng Phó Phẩm Ngàn lần lượt bật sáng, và cơ hồ là cùng lúc hai người đi ra khỏi phòng, Miêu Miêu trong tay cầm một cây gậy , Phó Phẩm Ngàn càng thêm khoa trương, tay cầm một con dao phay, Miêu Miêu cũng không biết Phó Phẩm Ngàn từ lúc nào cất giấu con dao phay ở trong phòng ngủ .
-Ai?
Hai người lại cơ hồ là cùng hỏi.
-Trường Sinh đây, chứ còn có thể là ai à?
Đinh Trường Sinh ở ngoài cửa cười nói .
-Hả . . .
Hai người lại đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhỏm, Miêu Miêu lấy tay vỗ ngực, tiến tới kéo cửa ra .
Đinh Trường Sinh vào cửa nhìn thấy thì càng hoảng sợ, một cầm gậy gộc, một cầm dao phay, cái ý thức tự bảo vệ này thật đúng là quá mạnh ... -Cái gì vậy? Trong nhà đã bị trộm vào sao?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Không có, bởi vì hơn nữa đêm, lại có người gõ cửa, bị sợ hãi.
Phó Phẩm Ngàn đem dao phay giấu ở sau lưng, ngượng ngùng cười nói .
-À…. Là do em, điện thoại hết pin, nên không có sớm gọi điện thoại cho chị..
Đinh Trường Sinh cười cười ngồi ở trên ghế sa lon.
-Chú à… ,chú đâu phải là quỷ ma đâu, cái nhà này cũng không phải là quán trọ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Miêu Miêu tuy trông thấy Đinh Trường Sinh thì thật cao hứng, nhưng trong lòng của nàng vẫn là bênh vực cho mẹ mình, cho nên nói chuyện khó ngh , hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của hắn.
-Ha ha, chú từ Hồ Châu chạy đến Hải Dương ghé thăm Vương lão tử, sau đó mới chạy về đây, đã hứa với cháu là đi ra ngoài chơi, vừa vặn chú có bạn trên Bắc Kinh kết hôn, cho nên cháu tranh thủ thời gian thu thập một chút, chúng ta sẽ đi xe lửa cao tốc, nhanh lên có 30 phút chuẩn bị.