Đinh Trường Sinh sở dĩ hướng Tần Chấn Bang đề ra yêu cầu của mình, không đơn thuần là để giải quyết vấn đề của Đường Linh Linh, còn có một nguyên nhân khác, trên cái thế giới này không có lợi ích vĩnh viễn, tốt nhất là buộc chặt song phương bằng chất keo dính, cho nên lợi dụng lẫn nhau mới là việc mua bán tối trường cửu lâu dài, nếu không, thì sẽ không người nguyện ý chơi với ngươi.
Tần Chấn Bang thuộc thế hệ màu đỏ thế hệ thứ hai, nhưng Tần Chấn Bang chỉ là người dại diện phát ngôn cho mọi người, Tần Chấn Bang ra mặt xử lý tiền tài, những điều này đều là mua bán đúng đắn, chứ không phải thuộc loại quan nhị đại phê văn bán đất bằng hình thức, cho nên Tần Chấn Bang cũng là thuộc loại dạng người vàng thật không sợ lửa.. Mà đối với Đinh Trường Sinh có cái yêu cầu nho nhỏ này, chỉ cần Tần Chấn Bang gặp người trên thượng diện chào hỏi là được rồi, còn những người kia có thao tác như thế nào thì Đinh Trường Sinh không biết, cũng không thể nào biết được , hắn chỉ cần thấy được cái kết quả là tốt rồi
-Theo giúp tôi cùng uống một chút rượu được không ?
Nói xong chuyện chính sự, Tần Chấn Bang lộ ra rất buông lỏng, hỏi.
-Sẽ không làm chậm trễ chuyện của Tần tổng chứ?
Đinh Trường Sinh khách sáo hỏi.
-Đây là đang ở trong nhà, cũng đừng cứ gọi là Tần tổng, tôi làm chú hoặc là bác của cậu cũng không phải là quá đáng chứ ?
-Ha ha, vậy thì tốt, cháu sẽ gọi là bác Tần, nhưng cháu cảm thấy lối xưng hô này như thế này hơi kỳ kỳ a, tựa như là bác cháu ruột trong nhà vậy…
Đinh Trường Sinh cau mày nói . -Ha ha. .
Đinh Trường Sinh lời này chọc cho Tần Mặc phải nở nụ cười .
-Tùy cháu…cháu muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế đó, Tần Mặc…con đi xào cho chúng ta vài món thức ăn, để cha cùng Trường Sinh uống vài chén.
Tần Chấn Bang rõ ràng để cho Tần Mặc tự mình đi xào rau, thật sự là bỏ xuống được vốn ah .
-Ai nha …tại sao lại là con a, mỗi lần trong nhà có người tới đều là do con nấu cơmlàm thức ăn, ở nhà cũng có người giúp việc, đến cùng con có phải là con gái ruột hay không vậy? Cứ bị cha sai sử như người làm trong nhà…
Tần Mặc kháng nghị nói .
-Hết cách rồi, cha chỉ thích ăn đồ ăn của con gái tự làm à, nhanh đi ..nhanh đi , với lại để cho Trường Sinh cũng nếm thử tài nghệ nấu ăn của con như thế nào đây chứ?
Tần Chấn Bang thốt ra lời này, Đinh Trường Sinh cảm thấy lời này như thế nào còn cao hơn hồi nãy nữa, không được tự nhiên a, nhưng hắn cũng không còn nghĩ nhiều nữa, vì vậy cứ như vậy vờ qua, Tần Mặc tuy phản ứng nhưng vẫn nghe lời cha mìn , ôm lấy con mèo đen liền đi ra ngoài.. Chứng kiến con gái đi rồi, Tần Chấn Bang lúc này mới đứng người lên, đối với Đinh Trường Sinh nói:
-Đi …bác dẫn cháu nhìn qua một chút bảo bối của bác, tiểu tử ..đối với người bình thường bác không bao giờ dẫn đi xem đâu..
Đinh Trường Sinh mặc dù không biết Tần Chấn Bang trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng người ta đã cho mình mặt mũi như vậy, mình cũng không thể không đón lấy, cho nên liền đứng dậy đi theo sau lưng Tần Chấn Bang hướng đến bên cạnh phòng khách đi đến .
Bên cạnh là một phòng ngủ thoạt nhìn giống như là phòng ngủ Tần Chấn Bang, bởi vì bên trong phòng trưng bày một ít thư tịch cùng các loại đồ cổ, còn nếu trong phòng Tần Mặc thì tuyệt đối sẽ không có những thứ này .
Quả nhiên, Tần Chấn Bang đi đến bên cạnh giá sách xưa cũ, thò tay vào một cái bình sứ tầm thường xoay một cái, sau đó giá sách chuyển động, phía đằng sau xuất hiện một cánh cửa, Tần Chấn Bang đem ngón tay đè lên, cửa liền mở ra . Đinh Trường Sinh liền cảm thấy lần này tới Tần Chấn Bang dẫn mình tới nơi này thật là không đơn giản, còn không biết có bao nhiêu sự tình sẽ phát sinh đây, mình và Tần Chấn Bang quan hệ cũng không phải là sâu như vậy, nhưng Tần Chấn Bang rõ ràng đem địa phương bí ẩn như vậy biểu hiện ra cho hắn thấy, điều này làm cho trong lòng của hắn tràn đầy nghi hoặc, lại càng thêm cảnh giác .
Tần Chấn Bang đi phía trước, Đinh Trường Sinh ở phía sau, vào trong cửa là bậc thang, cảm giác là đi xuống tầng hầm ngầm..
Theo Tần Chấn Bang mở đèn lên, cuối cùng đi tới một cái phòng khách nhỏ, tại đây lại là một nhà bảo tàng âm sâu dưới đất, , tại trên tường còn trang bị máy theo dõi đo độ ấm, có thể tùy theo điều tiết khống chế nhiệt độ của nơi này, mặc dù trong miệng Tần Chấn Bang những thứ này là bảo bối, nhưng trong mắt của Đinh Trường Sinh, những...thứ này chỉ là đồ vật mà thôi . Có chai, có bình, còn có tranh chữ, đồ đồng, Đinh Trường Sinh biết rõ rất nhiều thương nhân ưa thích sưu tầm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đồ vật cổ đại như vậy ngoài nhà bảo tàng.
-Những thứ này đều là đồ thật sao?
Đinh Trường Sinh hỏi một câu dị thường ngu xuẩn, nhưng Tần Chấn Bang không có chê cười hắn.
-Đều là thật, đã có chuyên gia giám định qua, như thế nào đây? Có đôi khi buổi tối ngủ không được, bác lại tới nơi này, ngồi nhìn xem những vật này, trong nội tâm liền rất bình an, có thể chỉ có ở chỗ này thì bác mới có thể cảm nhận được thuần túy cái thế giới này a.
Tần Chấn Bang thở dài nói ra
Đinh Trường Sinh giờ không có dám sủa bậy, bởi vì hắn đang nghĩ, ngươi cho ta xem những vật này, cùng ta đâu có một mao tiền nào quan hệ chứ? -Những...thứ này là bác muốn là của hồi môn cho Tần Mặc, bao gồm toàn bộ cả gian nhà này , những...thứ này cùng gia tộc của bác không có liên quan gì, những thứ này đều là của riêng bác, có thể rất nhiều người biết rõ bác rất có tiền, nhưng trong trương mục tiền có lẽ chỉ là con số, nhưng những vật này nếu xuất ra, có thể đủ để triệt tiêu mấy con số kia, vì đây là bảo vật vô giá ah.
Tần Chấn Bang cách cái khung thủy tinh chụp lên, nhìn xem bên trong tản ra mùi vị đồng thau của thanh bảo kiếm, dù đã trải qua mấy trăm năm vẫn còn trang điểm văn nhã thanh hoa .
Đinh Trường Sinh gật đầu, cũng không có nói gì, Tần Chấn Bang cũng rất phiền muộn, cùng người không biết gì về cổ vật nói chuyện phiếm, thật sự là tốn sức, nhưng là hết cách rồi, ông còn phải tiếp tục nói cho xong chuyện a.. -Trường Sinh, cháu cảm thấy Tần Mặc như thế nào đây?
Tần Chấn Bang chợt hỏi.
Lúc này Đinh Trường Sinh đang quan sát một quyển sách tranh họa, hình như là tranh vẽ từ thời Tống, bức họa vẽ người thật là hấp dẫn, không phải bức họa này cỡ nào quý báu, mà là bức họa này vẽ Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa đang cường hãn giao cấu cùng Tiểu Chu Hậu, đoán chừng cũng bức họa là chính phẩm..
Đinh Trường Sinh tấm tắc khen.
-Rất tốt, rất đẹp, hành động rất nhanh nhẹn, một nữ nhân có tài..
Đinh Trường Sinh nói ra, không biết là lúc này hắn nói đến Tiểu Chu Hậu hay là Tần Mặc .
-Nếu như nàng yêu thích cháu...thì cháu thấy thế nào ?
-Rất tốt … hả…bác nói cái gì? Ai yêu thích cháu?
Đinh Trường Sinh trong lúc này cảm thấy lời nói có điểm gì là lạ ngẩng đầu hỏi Tần Chấn Bang … -Tần Mặc thích cháu, đây là nó nói cho bác biết.
Tần Chấn Bang không giống như là đang nói đùa , gương mặt nghiêm túc, lại khiến cho Đinh Trường Sinh cảm thấy việc này có gì không ổn, nghĩ đến Tần Chấn Bang đem mình từng bước một dẫn dụ tới nơi này, không phải là bá vương ngạnh thượng cung , mà đem con gái của ông nhét vào trong tay hắn..
Tuy Tần Mặc rất đẹp, nhưng cũng không phải là loại đàn bà mà Đinh Trường Sinh thích, hắn tự cho mình hầu hạ không nổi với những người con nhà giàu quan nhị đại này, lúc trước nhất thời hồ đồ đem con gái của bí thư Ngô Minh An đè ra cưỡi, đến bây giờ vẫn còn trốn tránh nàng, còn chuyện bây giờ như thế này thì lại tốt rồi, Tần Chấn Bang là nhân vật cỡ nào, Đinh Trường Sinh cũng biết đến, cho nên nếu phải cưới con gái Tần gia, vậy chẳng phải là muốn chính mình từ nay về sau phải biến thành người chồng tốt, vậy còn lại những người đàn bà kia của mình thì thì làm sao bây giờ, còn con của mình thì làm sao đây?