Với Tần Mặc như vậy, nếu mình cùng nàng kết hôn, vậy thì đồng nghĩa với là mình cưới vào hào phú rồi.
Đinh Trường Sinh đối với việc kết hợp như vậy thì phản đối, đó không phải là vì tình yêu, mà là vì tiền tài, tiền tài mua được tình yêu nhất thời, nhưng tuyệt đối không mua được chuyện cả một đời, cho nên hắn nhìn lấy Tần Chấn Bang nói:
-Bác không nói đùa chứ, thường thì một gia đình như thế này, điều quan trọng nhất là mối quan hệ thông gia, rất chú ý huyết thống cùng địa vị, cháu là hạng người gì thì bác cũng đã biết đến, cho nên . .
-Cháu nói không sai, xem ra cháu nhìn cái vấn đề này so với bác thì còn mạnh hơn nhiều, nhưng Tần Mặc nói nó thích cháu lời này còn chưa đủ sao? Về phần nói về thế gia, hay hoặc là huyết thống, cũng là lời vô nghĩa đấy, quan niệm của bác rất đơn giản, chỉ cần có thể bảo hộ con gái của bác là tốt rồi, những thứ khác đều không trọng yếu, bởi vì bác đã có tất cả, bác còn thiếu cái gì nữa chứ? -Ai… chỉ sợ cháu sẽ làm cho bác thất vọng rồi, bởi vì cháu là hạng người gì thì ngay tự cháu cũng không rõ lắm, cháu không có trải qua sinh hoạt hào phú, hơn nữa còn việc bảo hộ Tần Mặc, thì cứ mướn đám người bảo vệ thì xong rồi, thời buổi bây giờ, nếu có tiền thì muốn cái gì mà chẳng được?
Đinh Trường Sinh thở dài nói.
-Có tiền vẫn chưa chắc mua được, nói thí dụ như cháu đấy, bác có rất nhiều thứ như vậy mà cũng không thể đả động đến cháu, xem ra ánh mắt của Tần Mặc cũng không tệ lắm, chứ bác vừa nói mà cháu đáp ứng ngay, tthì đến lúc đó đến lượt bác không có đáp ứng đâu, Tần Mặc muốn bảo hộ không phải là chuyện mướn người bảo vệ, À…bác nghe nói nói là đã từng nhìn thấy cháu dùng chiếc đũa suýt gϊếŧ người, đây là thật sao?
-Nàng thổi phồng đấy, cháu nào có bản lãnh đó, hơn nữa, cháu và Tần Mặc không là người của cùng một thế giới, nhất định cũng sẽ không ở chung được trên một quỹ đạo, cho nên việc này, cháu thật sự không thể đáp ứng. Đinh Trường Sinh áy náy nói .
-Không nên cự tuyệt thẳng thắn như vậy, nếu như bác còn có thể sống thêm lâu thêm mấy năm nữa, thì bác cũng sẽ không nóng lòng để cho Tần Mặc tìm một chỗ dựa đâu, bởi vì bác muốn đem mọi chuyện an bài cho tốt, nói cách khác thì bác chết rồi cũng không yên tâm.
Tần Chấn Bang lúc này tịch mịch trên cái ghế ngồi xuống, cái ghế kia ít nhất cũng có bốn, năm trăm năm tuổi, bình thường đều là bày biện để nhìn, nhưng lúc này Tần Chấn Bang lại ngồi ở phía trên, lộ ra vẻ cô đơn không cam lòng .
-Bác… ý của bác là…..?
Đinh Trường Sinh lần đầu tiên nghe được Tần Chấn Bang nói lời như vậy, hơn nữa xem ra thật đúng là không giống như là giả dối, ai sẽ tự mình nói chuyện không may về mình như thế này?
- Gan của bác không được, đã thay đổi hai lần gan rồi, nhưng bởi vì không thể kiêng cử rượu, đã bị tái phát nhiều lần, có thể qua không được bao lâu nữa, sắp tới bác lại còn phải cấy ghép lại một lần gan, nhưng bác sĩ nói cho bác biết , cho dù là cấy ghép lại, lần này nhiều lắm là kéo dài được hai năm nữa, bác giờ đúng là đang tranh thủ trong thời gian hai năm này, muốn đem Tần Mặc rèn luyện cho thành, để nó có thể đem sự nghiệp gia tộc tiếp nhận, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của bác đấy. Tần Chấn Bang nói tuy nhẹ nhàng, nhưng Đinh Trường Sinh lại cảm nhận được một loại tình thương của người cha tràn ngập nồng đậm .
-Tần Mặc rất thông minh , nhất định nàng làm được.
Đinh Trường Sinh cũng đành có thể an ủi như vậy.
-Nam nhân của Tần gia rất thưa thớt, nếu có thì cũng là rải rác, cho nên bác muốn đem Tần Mặc bồi dưỡng ra, kỳ thật thì nó muốn tự mình đi ra ngoài xông pha, cũng là vì bác muốn nó kế thừa sự nghiệp trong nhà nên nó mới ở lại đây đấy, là bác có lỗi với Tần Mặc, cho nên vừa rồi nghe nó nói như vậy, bác muốn cuối cùng cũng thỏa mãn cho tâm tư của nó một chút, Trường Sinh , bác biết chuyện này nói có chút đột ngột, có thể hay không tự các cháu tạo cho mình một cái cơ hội? Biết đâu trong thời gian chung đụng lâu dài, các người sẽ có tiếng nói chung? Tần Chấn Bang nói ra .
Đinh Trường Sinh rất muốn nói từ chối, nhưng nhìn lấy trong ánh mắt của Tần Chấn Bang, hắn trong lúc nhất thời thật đúng là có điểm không đành lòng, bất quá thì cũng tốt, nếu Tần Chấn Bang đã nói như vậy, chính mình nếu tiếp tục cự tuyệ , có thể hay không lộ ra quá tàn nhẫn?
Hắn không nói thêm gì, chỉ là gật đầu, coi như là đã đáp ứng yêu cầu của Tần Chấn Bang, nhưng chuyện sau này thì còn phải xem duyên phận rồi, dù sao Đinh Trường Sinh đối với cảm tình theo kiểu như thế này thì là vô cùng kháng cự, bởi vì đây là không thể đem cảm tình ra trao đổi, cho nên đây là sự tình mà hắn phản đối nhất.
-Chuyện bên trong nhà Tần gia thì cháu không biết rõ, bác muốn Tần Mặc kế thừa không đơn thuần là gia sản Tần gia, mà còn là vì công việc của Tần gia, chính trong thời điểm này, có rất nhiều người đem tiền đến để cho bác đầu tư, tiền kiếm thêm tiền, lãi mẹ đẻ lãi con, bọn họ thông qua bác kiếm lấy tài chính cho gia tộc bọn họ, nhưng nếu bác chết đi, bọn họ sẽ tin tưởng giào tiền cho Tần Mặc sao? Cái này rất khó nói, cho nên đây cũng là chuyện lo lắng nhất của bác, qua nhiều năm như vậy, Tần gia đem tinh lực chủ yếu đều tập trung vào kinh doanh buôn bán, cho nên bên chính trị đầu nhập rất ít, điều này cũng là của sở đoản của chúng ta, nếu như bọn họ không tin tưởng vào Tần Mặc, như vậy rõ ràng, Tần gia sẽ từ từ trên đỉnh tuột xuống dốc, rồi cuối cùng bị xoá tên, bây giờ Tần gia có lực ảnh hưởng như vậy, đó là bởi vì Tần gia có thể vì những người này mà tạo ra tài phú, vậy về sau sẽ ra sao đây? Tần Chấn Bang tự lẩm bẩm , những sự tình này Đinh Trường Sinh cũng lần đầu tiên nghe nói , liền giật mình .
Một đời người mới sẽ thay thế người cũ, đây là quy luật phát triển, Đinh Trường Sinh rất muốn đem lời này nói cho Tần Chấn Bang, nhưng suy nghĩ vẫn là không nói, Tần Chấn Bang là người thông minh như thế thì làm sao mà lại không biết cái đạo lý kia, chỉ là ông ta không cam lòng, cho nên vẫn phải không ngừng đi tìm lấy, đây mới là bản chất của con người .
Một đời có vận mệnh một đời, cứ bận lòng nhiều như vậy để làm gì? Nhưng Tần Chấn Bang thì không nghĩ như vậy, xem ra ông muốn trước khi chết sẽ đem tất cả mọi chuyện đều an bài tốt, nhưng điều này có thể sao? Ai nào biết về sau sẽ phát sinh xảy ra chuyện gì?
-Vậy bệnh của bác thì Tần Mặc có biết không? -Biết rõ, nhưng nó không biết là bác còn có thời gian bao lâu, cháu cũng đừng nói cho nó biết , chuyện này lâu nay ai cũng không biết, cũng chính bởi vì như vậy, nên bác buộc phải tiếp tục uống rượu để qua mặt mọi người, nhiều khi càng muốn lừa gạt, thì sự tình sẽ trở nên càng ngày càng không xong, có lẽ ngay từ lúc vừa mới bắt đầu thì bác không nên gạt ai, nhưng lúc đó Tần Mặc còn quá nhỏ, bác nhất định phải đem Tần Mặc bồi dưỡng thành một kẻ nối nghiệp được mọi người công nhận, Trường Sinh, lúc này bác đã chuẩn bị để cho Tần Mặc tọa trấn tại thành phố Hồ Châu, các người có thể trao đổi nhiều them một chút, bác muốn cho hạng mục này trở thành công tích chủ yếu của Tần Mặc, bác muốn làm cho tất cả mọi người cũng biết, đàn bà nhà Tần gia cũng không có chút nào thua kém so với đàn ông… Tần Chấn Bang như là phát ra hung quang, dùng sức nắm cái thành ghế.
Lúc mới bắt đầu Đinh Trường Sinh cho rằng Tần Chấn Bang là vì bị kích động , nhưng từ từ phát hiện không phải là như vậy, trên trán của ông ta bắt đầu toát ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, bộ dáng tỏ ra rất là thống khổ.
-Bác… làm sao vậy? Chờ chút , để cháu gọi người… .
-Không nên đi, không có việc gì, một lúc thì trôi qua thôi..
Tần Chấn Bang cố nén đau nhức kịch liệt nói ra, bây giờ thì Đinh Trường Sinh đã tin tưởng Tần Chấn Bang nói là sự thật rồi, mồ hôi hột này là không thể nào giả bộ được .