Đừng nhìn La Minh Giang đề bạt La Bàn Hạ mà vội đánh giá, bởi vì La Minh Giang đối với La Bàn Hạ có đánh giá cũng không tốt, kém xa như là đối với Tưởng Văn Sơn, đây là điều khẳng định, Tưởng Văn Sơn đã đi theo La Minh Giang làm tùy tùng mấy thập niên, còn La Bàn Hạ đã vì La Minh Giang làm được cái gì? Hoàn toàn không có…
Diều duy nhất để cho La Minh Giang chú ý tới, đó chính là La Bàn Hạ vốn là do An Như Sơn điều đến Hồ Châu, có thể nói La Bàn Hạ đảm nhiệm làm bí thư Hồ Châu cũng là do An Như Sơn quyết định đường đi, vậy La Bàn Hạ đây bỏ qua một bên An Như Sơn để đến gần với mình sao?
-La Bàn Hạ? Lão có lá gan này sao? Khả năng này không lớn, việc này cứ giao cho em đi, để em đi xuống gặp lại mấy lão già kia, nếu thật sự không được, chúng ta cũng chỉ có thể là dùng đến thủ đoạn. Tưởng Hải Dương nói ra .
-Cậu trước không nên dính vào, việc này hãy cứ tạo áp lực cho La Bàn Hạ thì tốt hơn, hơn nữa , tại Hồ châu bây giờ, thiên hạ còn là nhà của cậu sao ?
La Đông Thu tức giận nói.
-Ha ha …em biết, em chỉ là cùng mấy lão già này tâm sự một chút mà thôi..
Tưởng Hải Dương cười xong lại đi xuống lầu, nhìn thấy dưới lầu mấy lão già kia ngơ ngơ ngác ngác, thấy vậy Tưởng Hải Dương trong lòng càng thêm tự tin là mình đủ sức đối phó.
-Ai ui….để cho mấy bác phải đợi lâu, cháu mới cùng lão bản của mình trao đổi một chút, điều kiện của các bác thật sự là quá cao, chúng cháu không có khả năng đáp ứng được a..
-Không đáp ứng được thì đi thôi, mấy anh em chúng tôi ngồi ở nơi này cũng lâu lắm rồi, đi thôi, về trong xí nghiệp đánh cờ đi"
Hà Đại Khuê đứng lên muốn đi ra ngoài. -Này này mấy bác, nếu đi rồi thì làm sao tiếp tục thương lượng đây, tuy chúng cháu không đồng ý với phương án của các bác, nhưng chúng cháu cũng có đưa ra một phương án, các bác nghe qua thử xem như thế nào?
Tưởng Hải Dương cười nói .
- Phương án như thế nào đây?
Hà Đại Khuê nhìn xem Tưởng Hải Dương hỏi, tiểu tử này thì Hà Đại Khuê cũng nhận thức được, là con trai của bí thư thành ủy Tưởng Văn Sơn trước đây, tên này thì đầy một bụng xấu xa nổi tiếng rồi..
-Mấy bác , nói cho cùng, tất cả chuyện này không phải cũng là vì tiền sao ? Mây bác đòi hỏi thế này thế kia thì cũng vì tiền, nói cho tất cả cũng là vì tiền, đương nhiên các bác có thể nói không phải là vì cá nhân các bác, mà là vì tập thể công nhân viên chức của xí nghiệp may, các bác …cái xí nghiệp may này đã chết cách đây mấy thập niên rồi, các bác tháy đáng giá sao? Tưởng Hải Dương nhìn xem mấy lão già này, gương mặt xem thường .
Mấy vị lão đầu, kể cả Hà Đại Khuê, đều là mắt lớn trừng mắt nhỏ, nếu như thân thể của của mấy lão còn cứng cáp, xác định sẽ đem thằng này đập cho một trận, nhưng vì đã lớn tuổi, hỏa khí đã giảm xuống không ít, nhưng cũng minh bạch, thằng này nói như vậy, phải còn có câu nói bên dưới .
-Các bác có năm người, nếu năm người tới đây đàm phán, cháu cũng tin rằng các bác là những người có uy tín tại xí nghiệp may, cho hôm nay có lời này muốn, khi bước ra khỏi cái cửa này, thì xem như là cháu chưa có nói qua, các bác cũng chưa từng nghe qua, hai mươi vạn nguyên tiền, chỉ cần các bác có thể thuyết phục ngườ của xí nghiệp may, đồng ý với phương án của chúng cháu, mỗi người các bác sẽ có hai mươi vạn, số tiền này không ít a. Tưởng Hải Dương đứng lên, duỗi ra hai cái ngón tay, rất giống là dịa diện cho chữ V chiến thắng thành công vậy…
Thế nhưng Hà Đại Khuê lại nhìn nhìn với bốn người kia, bọn họ cũng đang nhìn Hà Đại Khuê, Hà Đại Khuê là lãnh đạo cuối cùng của cái xí nghiệp may này, uy vọng đó không người nào có thể thay thế, đừng nhìn Tưởng Hải Dương dùng chiêu sách lược phân hoá này giống như là rất hay, nhưng Hà Đại Khuê không có gật đầu, thì bọn họ ngay cả một cái đánh rắm cũng không dám phóng.
Trước khi xuất hiện ra giá thì nhất định phải biết rõ đối thủ của mình muốn cái gì cùng với thực lực của hắn, nhưng Tưởng Hải Dương lại hoàn toàn không có được rõ ràng về điểm này, Hà Đại Khuê sở dĩ tại Hồ Châu giữ vững được một cái xí nghiệp bị phá sản hơn mười năm, đó là bởi vì Hà Đại Khuê chưa từng có tính toán mưu lợi cho mình một phân tiền lợi ích, đây mới nguyên nhân mà đám công nhân viên chức bọn họ tin tưởng vào ông… Hà Đại Khuê muốn là vì đám công nhân viên chức xí nghiệp may mưu lấy phúc lợi, nói cho cùng, kỳ thật cũng chính là vì những người kia mà tranh thủ một chút tiền dưỡng lão, những người kia rời khỏi việc làm hơn mười năm rồi, nhưng lại không có phúc lợi đãi ngộ đúng đắn, không có bảo hiểm xã hội, không có bảo hiểm y tế, không có tiền hưu, những.. loại bảo hiểm như thế này ai mà chấp nhận bỏ đi chứ ?
Về phần thực lực, Tưởng Hải Dương vốn tưởng rằng mua chuộc được mấy người này thì có thể khống chế toàn bộ cục diện của cái xí nghiệp may, thật ra đó là nằm mộng, đơn giản nhất một điểm, cho là Hà Đại Khuê được rồi, không cần phức tạp như vậy, ngược lại còn tốt, nhưng còn mấy người kia khẳng định trở về sẽ nói ra cái chuyện này đấy, Hà Đại Khuê cho dù là muốn tiếp nhận cái giao dịch này thì cũng là không thể nào, bởi vì chuyện này trước sau gì cũng có người biết . Cho nên nói, Tưởng Hải Dương đôi khi đầu óc rất nhạy bén, nhưng có một số việc, thật đúng là một kẻ ngu ngốc .
-Cậu Tưởng, điều kiện chúng tôi đưa ra là dành cho phúc lợi của công nhân viên chức xí nghiệp may, để giải quyết nỗi lo về sau bọn họ, hiện tại ủy ban thành phố không có tiền, nhưng nhà đầu tư thì có tiền, có thể thay cho ủy ban thành phố giải quyết chuyện này, cậu cho chúng tôi tiền, quả thật là không ít, nhưng vẫn còn cách những yêu cầu của chúng tôi đưa ra quá xa, nếu như các người thật sự muốn cho chúng tôi tiền, để cho chúng tôi đồng ý cái hạng mục này thuận lợi khởi công, vậy thì tốt, mỗi người bốn trăm vạn, chúng tôi sẽ câm miệng, tôi đảm bảo những người khác cũng sẽ câm miệng.
Hà Đại Khuê cười híp mắt nói ra.
-Bốn trăm vạn ? Hà lão đầu, bác điên rồi sao, chúng ta có thể kiếm được lợi nhuận chỉ vài đồng tiền, các người năm người lại muốn đến hai tỉ nguyên tiền, xem ra các người thèm tiền muốn điên lên rồi, chúng ta là nhà đầu tư, không phải là ủy ban thành phố, chúng ta không nợ các người cái gì cả, đã là như vậy, xem ra lần nói chuyện này không thành rồi…. Tưởng Hải Dương thẹn quá hóa giận nói ra .