Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1657: Chỗ dựa chưa bao giờ biến mất



CHƯƠNG 1601: CHỖ DỰA CHƯA BAO GIỜ BIẾN MẤT.

Đinh Trường Sinh đương nhiên là minh bạch Lưu Chấn Đông muốn ra mặt nhận thay cho mình việc này, nhưng l hắn làm sao có thể làm được như vậy chứ, còn có nhiều người ở hiện trường đây, việc này nếu bị khui ra thì đến lúc đó sẽ càng thêm phức tạp.

Vì vậy Đinh Trường Sinh muốn tự mình đứng ra nói sự thật, nhưng hắn chưa kịp mở miệng, thì cánh tay đã bị Lan Hiểu San đứng bên cạnh nhéo một cái, hắn nhìn lại, tầm đó thấy Lan Hiểu San lắc đầu, ra hiệu hắn không nên ra mặt quản đến việc này, để tự nàng tới xử lý .

-Lan bí thư, Lưu Chấn Đông còn trẻ, chưa khéo nói chuyện cùng lãnh đạo… À… Lan bí thư, có chuyện này, chính ủy cục công an cùng đội trưởng cảnh sát hình sự bị chắn lại tại trong ngõ hẻm hơn nửa giờ, ai chỉ huy hiện trường, vì cái gì mà không xông vào đây cứu người? Là muốn chờ người ở bên trong chết hết mới đi vào sao? Xem lại một chút những người cảnh sát vũ trang này, tay cầm súng, tấm chắn, gậy điện, các ngươi làm ăn cái gì cũng không biết, cầm trong tay là khúc củi mục sao?
Lan Hiểu San nhìn xem đội trưởng dẫn đầu cảnh sát vũ trang hỏi.

-Lan chính ủy, việc này không trách được chúng tôi, chúng tôi tuy đã đến hiện trường, nhưng phải phục tùng theo sự chỉ huy của lãnh đạo, đó là do lãnh đạo chưa muốn chúng tôi vào trong ngay…

Đội trưởng cảnh sát vũ trang đương nhiên sẽ không tự nhiên gánh vác sự oan ức này, cho nên cũng không quản đến chỉ huy hiện trường lúc ấy là ai nữa, dù sao chúng ta chỉ là đến giúp đỡ mà thôi, các ngươi bận rộn thì tự chính mình cắn xé đi …

-Thật sao? Như vậy tôi hỏi một chút, hiện trường là ai đang chỉ huy? Để chủ tịch..là ông sao ? Hay là Lan bí thư? Lan bí thư … ông còn kiêm chức cục trưởng cục công an đấy, ông cứ đối đãi với thuộc hạ như vậy, làm gì mà trái tim của chúng tôi không băng giá ah.

Lan Hiểu San nhanh mồm nhanh miệng, vốn là mới đầu truy xét tới cùng là chuyện ai đánh gãy chân lão Thất, giờ thì xoay mặt trở thành truy cứu trách nhiệm ai là chỉ huy hiện trường.
-Tôi thấy việc này thật đúng là cần phải điều tra thêm, bên trong thì có đồng chí của mình bị bao vây lấy, rõ ràng vây quanh bên ngoài có nhiều người của chúng ta như vậy bao gồm có cả lãnh đạo, động cũng không dám động, như thế nào, những tên côn đồ này trên tay sung hay là có đại pháo vậy?

Chính đang lúc mọi người cảm thấy việc này không tốt xử lý xong việc, sau lưng lại truyền đến thanh âm một người đàn bà, mọi người liền quay đầu lại nhìn đây là người nào, nói chuyện cứng rắn như vậy, chỉ có Đinh Trường Sinh không cần quay đầu lại, thì cũng biết chính là Đường Linh Linh đến .

Cái sự tình này bây giờ thì thật sự lớn rồi, hiện trường có tới ba thường ủy, hơn nữa nhìn qua điệu bộ này, giống như là giúp nhau đều ôm lấy nhau rồi, Lưu Chấn Đông nhìn Đinh Trường Sinh, chỉ thấy Đinh Trường Sinh ung dung bình thản, tựa như việc này thật sự đối với hắn không có liên quan gì vậy, nhưng chỉ có đôi mắt của Đinh Trường Sinh không hề rời khỏi mặt của lão Thất, lão Thất đành phải nhắm mắt lại, nhưng lại muốn mở ra để nhìn xem rốt cục tình huống ra thế nào rồi, nhưng là vừa mở mắt thì lại bắt gặp ánh mắt muốn gϊếŧ người của Đinh Trường Sinh, hiện tại lão Thất thật là hối hận bất lực khi đụng phải thằng sát thần này rồi.
Vừa rồi lúc đánh nhau thì không biết, nhưng bây giờ đã biết, nguyên lai thằng này chính là Đinh Trường Sinh, Cát Hổ ngày trước tại tỉnh Trung Nam được cho là đệ nhất sát thủ , nhưng bị một thằng tên là Đinh Trường Sinh dùng ba phát súng lấy mạng, việc này lan truyền ra ngoài rộng rãi, không nghĩ tới có một ngày mình lại phạm vào trong tay thằng này, đã xong… sự tình này giờ nếu muốn tốt đúng là không thể nào ...

-Đường phó chủ nhiệm, làm sao cô cũng tới đây rồi?

Để Khôn Thành hỏi.

-Chuyện nơi đây, tôi đã báo cáo với La bí thư, ông ấy đang trên đường chạy tới đây đấy, những người này cầm trong tay vũ khí, đối kháng với nhân viên chính phủ, còn đả thương người nữa, tôi xem chuyện này cần phải điều tra thêm, đến cùng ai là hắc thủ đứng phía sau, Lan chính ủy, tôi thấy cục công an thành phố chắc phải tăng cường thêm rồi, tôi nhớ được đoạn thời gian trước, công tác của cục công an tiến bộ không ít, nhưng trong khoảng thời gian này, tình thế trị an lại để xảy ra những chuyện như vậy, ông phải công - kiểm - pháp cho rõ ràng hợp lý, vậy thấy thế nào về việc này?
Đường Linh Linh xuất hiện liền đầu mâu chỉ hướng Lan Hòa Thành.

Muốn hỏi những quan viên nào ở tại thành phố Hồ Châu ăn không ngồi rồi chờ người chết, vậy thì nếu không phải Lan Hòa Thành thì không còn ai có thể khác hơn, lão này tuyệt đối đúng là một loại nhân vật ở dưới hầm cầu mà không dính phân đấy, cũng chính là do thấy được điểm này của Lan Hòa Thành, cho nên Thạch Ai Quốc Tài mới đem cái chức vụ cục trưởng cục công an đè ở trên người hắn, nhưng trong khoảng thời gian này Thạch Ái Quốc vừa rời đi, thì Lan Hòa Thành lại nghĩ đến chuyện muốn nhanh thay đổi, muốn mình thật sự khống chế cục công an thành phố ..

-Tôi làm sao biết được những người này là từ đâu tới, nghe bọn họ nói là người của xí nghiệp may đấy, chỉ là phản đối chuyện di dời và bồi thường…
Lan Hòa Thành kỳ thật đúng là không biết những ngững người này đang làm gì, khi đến hiện trường chỉ nghe được từ những người bên ngoài nói vậy.

-Tôi thấy không giống, những người này có tổ chức, hành động như thành viên xã hội đen, Lan chính ủy, những người này mang về phải thẩm nhất thật kỷ lưỡng, nhất định phải tìm ra manh mối phía sau, hiện tại thành phố đang tìm cách khai phát mảnh đất xí nghiệp may này, nhưng trước khi khai phát nhất định phải bảo đảm được sự ổn định, nếu cứ vài ba ngày lại xảy ra chuyện như vậy, vậy thử hỏi có còn khai thác được không?

-Đường phó chủ nhiệm nói rất đúng, chúng ta cũng định làm như vậy, bây giờ tất cả đều mang đi về cục cảnh sát..

Lan Hiểu San lại không để ý tới Để Khôn Thành cùng với Lan Hòa Thành, liền vung tay lên, chỉ huy đám cảnh sát đem toàn bộ đám côn đồ đều mang đi, nhưng làm cho người cảm thấy bất ngờ chính là lão Thất rõ ràng không tiếp tục kêu la nữa….
Đinh Trường Sinh đứng tại hiện trường chờ đợi một hồi, rồi cũng cùng Đường Linh Linh rời đi hơn nữa lúc rời đi, cũng không nói lời nào với Để Khôn Thành, làm cho Để Khôn Thành và Lan Hòa Thành sắc mặt rất khó coi, nhưng thông qua chuyện này lại làm cho Để Khôn Thành càng tiến một bước nhận thức về Đinh Trường Sinh .

Ai cũng nói Đinh Trường Sinh chính là một con chó của Thạch Ái Quốc, nếu Thạch Ái Quốc đã đi rồi,thì Đinh Trường Sinh chả là cái cóc khô gì, bây giờ xem ra , tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp Đinh Trường Sinh, Để Khôn Thành một trăm phần trăm khẳng định, chuyện hôm nay đánh người chính là Đinh Trường Sinh, còn những người khác thì không ai có được cái bổn sự này.

Thế nhưng hắn cũng chỉ có thể đành mắt thấy Đinh Trường Sinh rời khỏi, bởi vì Để Khôn Thành trong giây lát ý thức được một chuyện khác, đó chính là tuy Thạch Ái Quốc đi rồi, Cố Thanh Sơn thì chết, nhưng một Trọng Hãi lại xông ra , hơn nữa còn làm một phó bí thư thành ủy hết sức quan trọng.
Mà nếu như hắn nhớ không lầm, Đinh Trường Sinh đã từng là thư ký của Trọng Hãi, còn biết được Đinh Trường Sinh tới Hồ Châu là do chính Trọng Hãi dẫn đường, cậy suy ra chỗ dựa của Đinh Trường Sinh kỳ thật vẫn luôn không có ngã, chẳng qua là do mình quá lạc quan rồi, đã vậy theo mới tình hình vừa rồi xem qua, Đường Linh Linh chắc chắn cũng là vội tới để giải vây Đinh Trường Sinh đấy…

Tuy nhiên tạm thời không biết trong chuyện này khâu nào xảy ra vấn đề, lại để cho Để Khôn Thành ý thức được một điểm, chính là Thạch Ái Quốc tuy đi rồi, nhưng hoàn cảnh của mình lại không có chút nào cải biến, đây mới là điều làm cho hắn tức giận …

Đinh Trường Sinh cùng Đường Linh Linh cùng đi ra khỏi đám người, tại trên đường cái đi tới, hai người đều không nói gì, nhưng là Đinh Trường Sinh biết rõ, Đường Linh Linh nhất định có lời muốn nói .
-Này chị Đường, chị ở đây chờ một chút, để em lái xe tới đón chị..

-Không cần, để chị đi cùng với em cũng được, chứ nửa đường em lại chạy đi đâu, chị không có thời gian đi kiếm em, chuyện ngày hôm nay em thật sự hơi quá đáng, chính chị tại trong ống dòm nhìn thấy rành mạch, như thế nào lại không bình tĩnh vậy ?

Đường Linh Linh hỏi.