Giữa trưa Lâm Xuân Hiểu cùng Đinh Trường Sinh và đoàn người Lương Tuệ Sinh ăn cơm, nhưng đang nữa chừng, thì bị tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt, Đinh Trường Sinh nhìn xem là Lưu Chấn Đông gọi tới, liền đi ra ngoài nhận điện thoại .
- Này, Chấn Đông ..có chuyện gì vậy?
Đinh Trường Sinh đi đến cuối hành lang, vừa gọi điện thoại, vừa quan sát chung quanh nhìn xem có người hay không.
-Đinh phó cục, theo tin tức tin cậy, Triệu Cương đêm nay có thể sẽ có giao dịch.
Lưu Chấn Đông nói ra .
-Biết rõ địa điểm cụ thể không?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi.
-Nói là tại nhà kho Đông Giao, chỉ là không biết địa điểm cụ thể, cho nên tạm thời vẫn chưa thể xác định ở ngay chỗ nào.
-Cùng ai giao dịch có biết không?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Theo tin tức tuyến báo, Triệu Cương rất có thể qua mặt Triệu Khánh Hổ, cùng người của Bạch Khai Sơn nối đầu, người của Bạch Khai Sơn sẽ đưa hàng tới, Triệu Cương đi đón hàng. -Ừ, tôi biết rồi, nhà kho Đông Giao, đây có phải là khu vực mà Lôi Chấn bị gϊếŧ hại? Tại sao lại lựa chọn cái chỗ này chứ?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi.
-Cho nên tôi muốn hỏi cậu, chuyện lần này chúng ta có bắt hay là không bắt, nếu như không bắt, thì có thể đánh mất một cơ hội, nhưng du như thế nào cũng phải đi đến, địa hình nơi đó vô cùng phức tạp, tôi sợ đến lúc đó sẽ có thương vong, nhưng nếu vận dụng đến những lực lượng khác, thì khó tránh khỏi sẽ bị tiết lộ phong thanh, thì tuyến báo của tôi liền gặp nguy hiểm.
Lưu Chấn Đông do dự nói ra .
- Ừ, anh nói đúng lắm, vậy thì bỏ qua đi, chúng ta tìm cơ hội khác, bọn chúng đã dám đưa hàng, nhận hàng, về sau cứ theo dõi từ nơi này mà tìm cơ hội.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Hiểu rồi.
Lưu Chấn Đông nói xong liền cúp điện thoại, nhưng trong nội tâm Đinh Trường Sinh lại không có bình tĩnh như bề ngoài vậy . Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, dựa theo ước định mình và Hà Hồng An, Triệu Cương phải chết, còn việc xử lý Triệu Khánh Hổ như thế nào, đó là chuyện của Hà Hồng An, hắn chỉ cần cam đoan người Triệu gia không dám đối với việc Hà Tình tiếp nhận lấy tài sản mà có dị nghị gì .
Triệu Khánh Hổ hoài nghi Triệu Cương hại hắn, nhưng trong nhất thời bán hội vẩn chưa có biện pháp gì, đành để cho Lâm Đông Cường theo dõi Triệu Cương, nhưng Triệu Cương là một người lão luyện giang hồ, Lâm Đông Cường không phải đối thủ, cho nên đến giờ cũng không có tìm ra cái manh mối gì, còn Triệu Khánh Hổ bệnh tình lại không có chuyển biến tốt đẹp, vẫn trị bệnh bằng hoá chất, trước kia còn có thể về nhà , nhưng bây giờ thì phải nhập viện rồi, xem ra, chính mình đêm nay cần phải đi đến nhà kho Đông Giao rồi.. . . . -Đinh chủ nhiệm, suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy.
Sau lưng truyền đến thanh âm một người đàn bà, Đinh Trường Sinh không có quay đầu lại cũng biết là bà chủ cái nhà hàng này, Dương Phàm .
-À…sao trùng hợp như vậy , buổi chiều nay không có lên tòa án à?
-Có , nhưng tôi cũng phải về nhà nghỉ ngơi chứ, cái nhà hàng khách sạn này là của tôi, cũng là nhà của tôi…
Dương Phàm cười quyến rũ nói .
Đinh Trường Sinh thật đúng là đã tuân thủ hứa hẹn, nàng thông qua phục vụ viên đã thăm dò được, Đinh Trường Sinh mang tới đoàn người đầu tư này , hơn nữa người đàn bà tiếp đãi ăn cơm rõ ràng còn là bí thư của khu khai phát, làm cho Dương Phàm trong nội tâm ngứa ngáy một chút, nàng muốn Đinh Trường Sinh dẫn tiến thoáng đến để làm quen với người đàn bà kia, đàn bà và đàn bà chắp nối với nhau thì dễ dàng hơn nhiều so với nam nhân. Dương Phàm tính toán điều gì , Đinh Trường Sinh đương nhiên là không biết .
-Ha ha …, đúng rồi, vụ án Mã Kiều Tam kia, xin cám ơn chị, hắn gửi lời nhờ em cám ơn chị, sau này ra tù nhất định hắn sẽ đến thăm chị đấy…
-Ai ui… đây là lời uy hϊếp tôi hay là muốn cảm tạ thật sự vậy?
Dương Phàm mị nhãn liếc mắt nhìn Đinh Trường Sinh nói ra .
-Đương nhiên là cảm tạ chị rồi.
-Thật sự? Vậy nếu thật lòng muốn cám ơn chị, vậy em giới thiệu Lâm bí thư cho chị biết đi, để nữa chị đến kính chén rượu, như thế nào đây?
-Được a, không có vấn đề, còn nữa, cũng nên mời rượu đoàn thương gia đến đầu tư, bọn họ có thể đến nơi đây đầu tư, bà chủ có thể phải thật tốt biểu hiện một chút để sau này khách còn kéo đến..
Dương Phàm hiểu ý gật đầu một cái, xoay người đi sắp xếp, Đinh Trường Sinh nhìn thấy lúc người đàn bà này quay người lại, hiện ra ở trước mắt của mình, cái váy chăm chú bao vây lấy cái mông đẹp, có vẻ co dãn mười phần, phần nâng lên hai mảnh mông thịt, chống đỡ cao cao cái váy lên, hiện tại hai mảnh mông thịt kia, đang theo tư thế di chuyển của nàng mà lắc lư lấy, bày ra phong tình vạn chủng, khiến cho ánh mắt không khỏi ở nơi cái mông đó tập trung .. ………………………………………………………………………………………
Đêm tối, Đinh Trường Sinh leo tường ra bên ngoài khu cư xá, đón chiếc xe ôm đến nhà kho Đông Giao, nhưng không có vội đi vào, mà là canh nơi lối đi bên ngoài kho, nơi này là đường đi thông thương duy nhất vào kho , trừ phi người theo từ phía đông đi vào thì sẽ không ngang qua đi, nhưng nếu theo từ thành phố Hồ Châu đến nhà kho Đông Giao này, thì đây là con đường phải đi qua .
Đinh Trường Sinh cũng là đang đánh cuộc với Triệu Cương sẽ theo từ nội thành đi thẳng đến tại đây, nếu không thì hắn chờ ở chỗ này sẽ phí công, vì thế xác suất có đúng theo dự đoán hay không, thì Đinh Trường Sinh cũng không nắm được rốt cuộc có bao nhiêu phần trăm chính xác .
Từ tám giờ rưỡi đêm đợi cho đến ba giờ sáng, vẫn không thấy có ai, Đinh Trường Sinh cho là mình có thể sai rồi, hay là tin tức Lưu Chấn Đông nhận được không đúng, hoặc là giao dịch đã bị hủy bỏ, đang lúc Đinh Trường Sinh cân nhắc có nên quay về hay không, thì cách đó không xa có một chiếc xe chậm rãi chạy đến . Bất quá làm cho hắn cảm thấy kỳ quặc, chính là chỉ nhìn thấy một bóng xe cùng với tiếng động cơ rất nhỏ, căn bản nhìn không ra đây là một chiếc xe, nếu không phải Đinh Trường Sinh ở trong bóng tối lâu như vậy đã quen mắt, thì cũng rất khó thấy được đây là một chiếc xe .
Thế nhưng mà chiếc xe này là của ai, bây giờ nhìn không đến, Đinh Trường Sinh ân nấp ở bên dưới cái đường mương khô nước, người ngồi trên xe cũng nhìn không tới hắn .
Nhìn theo chiếc xe dần dần tiếp cận nhà kho bỏ hoang, Đinh Trường Sinh từ trong cái mương tìm cách tiếp cận chiếc xe, bởi vì xe không có mở đèn, cho nên xe chạy cũng không nhanh, Đinh Trường Sinh dùng tốc độ chạy bộ có thể rất thoải mái đuổi kịp nó.
May mà ở chỗ này, cách nhà kho cũng không xa, mà cái mương thì không có nước, cho nên lúc chiếc xe đến sát cửa nhà kho, thì Đinh Trường Sinh cũng đã đến bên cạnh, trong bóng tối nhìn vào trong nhà kho bỏ hoang đen ngòm, thật là dọa ngườ , nhưng người ngồi trên xe hình như là không có chút nào sợ hãi, xe lái thẳng vào trong kho hàng . Lúc vào trong thì xe mở đèn x , nhưng đèn xe chỉ giới hạn tại trong kho hàng, ở phía xa rất khó phát hiện nơi này có một chiếc xe, Đinh Trường Sinh không nhúc nhích, hắn đang chờ đợi, hoặc là người đến giao dịch sớm đã tiến vào nhà kho , hoặc là vẫn còn chưa tới, cho nên lúc này chỉ phải ngồi chờ …
Quả nhiên nửa giờ sau, khi chiếc xe này tiến vào nhà kho, từ phía đông lại chạy đến một chiếc xe, bất quá chiếc xe này cũng không thận trọng như chiếc xe kia, cứ bật đèn lớn chạy vào trong nhà kho .
Lại đợi thêm vài phút, Đinh Trường Sinh mới đứng dậy nương theo cái mương chậm rãi leo lên, lén lút tiếp cận nhà kho, nhưng hắn không có chú ý tới, tại trên nóc nhà còn có một người đang ẩn nấp, chỉ là người này không có đem sự chú ý đặt ở bên ngoài nhà kho , mà là đang nằm nhìn xem vào bên trong kho hàng, tựa như đối với cuộc giao dịch này rất là để ý, tuy nhiên trong tay của người này lại đang cầm một khẩu súng bắn tỉa, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt người ở bên trong nhà kho. .