Trọng Hãi nhìn nhìn Ấn Thiên Hoa, trong lúc nhất thời không biết La Bàn Hạ rốt cuộc là muốn gì, ta là phó bí thư thành ủy, ta làm công việc gì thì chỉ là nằm trong phạm vi quản lý của chức trách một phó bí thư, ngươi cứ như vậy tại trước mặt chủ nhiệm tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tổ an bài cho ta công tác, là muốn dựng lên quyền uy của mình, hay là muốn biểu thị đối với ta xem trọng đây?
-Há,..La bí thư, có phải là ông quá nóng lòng một chút, chúng ta còn chưa có kịp vào văn phòng, mà bây giờ đã bắt đầu nói đến công tác rồi?
-Ha ha.. đây cũng là chuyện không có cách nào khác, Ấn chủ nhiệm, có thể là ông không biết, hiện tại vấn đề tác phong của cán bộ tại thành phố Hồ Châu đã là rất nghiêm trọng rồi, ông là chủ nhiệm tổ chức cán bộ tỉnh, đối với vấn đề tác phong cán bộ rất trọng yếu, chuyện này ông nhất định là so với tôi phải rõ ràng hơn nhiều lắm, cho nên tôi muốn tại thành phố Hồ Châu khai triển, mở rộng chỉnh đốn về vấn đề tác phong cán bộ, đem những cán bộ có tư tưởng tác phong không tốt cải biến lại, để cùng thống nhất vì sự phát triển kinh tế Hồ châu sau này, bởi vì hiện nay cán bộ của chúng ta một khi xảy ra vấn đề, luôn đổ thừa là do hạn chế hiểu biết nên sai sót trong quản lý, luôn đem trách nhiệm đều đổ lên đầu do chính sách, cho nên công việc này tôi muốn để cho Trọng Hãi đến làm đội trưởng… Ấn Thiên Hoa trầm ngâm rồi nói ra:
-Ha ha.. trước kia nghe nói đồng chí Bàn Hạ làm công tác kinh tế là hảo thủ, không nghĩ tới trong công tác chính trị cũng cho thấy là thấu hiểu như vậy, Trọng Hãi, cháu phải cùng bí thư phối hợp tốt ah.
La Bàn Hạ nói:
-Ấn chủ nhiệm, ông khen trật rồi, trước kia lúc tôi chưa làm bí thư, thì thật sự là không biết làm một người đứng đầu khó biết bao nhiêu, bây giờ Ai Quốc đi rồi, tôi mới biết được, một đại gia đình này thật đúng là không tốt quản lý, cũng may giờ có Trọng Hãi đến rồi, trọng trách trên vai tôi cũng có chút nhẹ rồi.
Ba người mỗi người theo đuổi tâm tư riêng của mình, đã là tâm tư chung đường không có, thì cuộc nói chuyện này làm sao có thể kéo dài được, cho nên chỉ trong chốc lát Ấn Thiên Hoa liền đứng dậy cáo từ, ông vốn là muốn nói chuyện đến vấn đề của Đường Linh Linh, nhưng cảm thấy bây giờ nói chuyện này không thích hợp, bởi vì Ấn Thiên Hoa nhìn ra được, cái gọi là vấn đề chỉnh đốn tác phong cán bộ, thuần túy chỉ là làm một chuyện vô nghĩa, đem cái chuyện vớ vẩn như vậy giao cho Trọng Hãi thao tác, đây có phải là muốn đem Trọng Hãi gạt ra khỏi những chuyện quyết sách mấu chốt sao? Trọng Hãi cùng La Bàn Hạ và Ấn Thiên Hoa đi xuống lầu, thẳng đến khi Ấn Thiên Hoa leo lên trên xe rời đi, rồi mới mới cùng nhau trở lại bên trong .
-Trọng Hãi …đối với chuyện chỉnh đốn tác phong cán bộ mới vừa nói, cậu cảm thấy sao đây, có trách tôi chưa gì mà giao việc hay không ?
-Ui trời… bí thư, đừng nên nói như vậy, chỉ là chuyện này đến quá đột nhiên, tôi hoàn toàn không có chuẩn bị trước cái gì, bởi vì nếu muốn chỉnh đốn tác phong cán bộ, thì trước tôi phải làm một cuộc điều tra nghiên cứu, đối tượng chỉnh đốn cụ thể là một phần cán bộ, hay là là toàn bộ cán bộ, hay là bộ phận nào có cán bộ tồn tại về vấn đề tác phong ? Tôi phải tập hợp lại báo cáo, chuyện này thì cần phải có thời gian, cho nên nếu bí thư muốn tôi làm chuyện này, thì tôi sẽ bắt đầu điều tra, đợi đến lúc có kết quả, tôi sẽ hướng đến bí thư báo cáo. Trọng Hãi nói ra .
Trọng Hãi nói đạo lý rất rõ ràng, La Bàn Hạ vậy mà trong lúc này lại không biết trả lời như thế nào với Trọng Hãi, cái chủ đề cán bộ tác phong chỉnh đốn vốn chính là ý muốn nhất thời của ông, bởi vì ông không có thời gian để làm đến chuyện này, nên muốn giao cho Trọng Hãi làm.
Bởi vì La Bàn Hạ bề bộn nhiều việc, trước mắt tại Hồ Châu thì chuyện còn rất nhiều, vừa phải ổn định Hồ Châu, một mặt khác thì phải mau sớm tiêu trừ ảnh hưởng của Thạch Ái Quốc, mau chóng tổ chức thành lập thành viên của mình , ngẫm lại tình cảnh của mình bây giờ, ngay so với với Thạch Ái Quốc lúc trước kia cũng không bằng, trước Thạch Ái Quốc không chỉ có một thư ký trưởng đáng tin cậy ủng hộ, mà ngay cả chủ nhiệm tổ chức cán bộ Cố Thanh Sơn cũng là một trong những người của Thạch Ái Quốc, lại càng chưa nhắc đến còn có một tên Đinh Trường Sinh trên nhảy dưới né giống như hầu tử vậy, cũng nhờ có những điều này mà Thạch Ái Quốc nhanh chóng đứng vững gót chân, mở ra cục diện yếu tố mấu chốt . Nhưng còn mình thì sao ? Mình bây giờ có cái gì? Các thường ủy vẫn chưa có một người nào là có thể vô điều kiện ủng hộ mình, tuy có Đào Thành Quân là thư ký trưởng, nhưng hắn lại là người của Thạch Ái Quốc, mặc dù trong khoảng thời gian này vẫn xem như là Đào Thành Quân ủng hộ công tác của mình, nhưng ủng hộ như vậy chỉ là giống như vì đạo nghĩa mà làm, tình cảnh như vậy cho nên làm cho La Bàn Hạ luôn có một loại cảm giác như là nghẹn ở cổ họng.
Sau khi Trọng Hãi rời đi, La Bàn Hạ chống nạnh đứng ở trước cửa sổ, nhìn cách đó không xa mảnh đất xí nghiệp may kia, mảnh đất rất là lớn, bấy lâu nay lại trở thành vết sẹo trong việc xây xựng kiến thiết thành phố Hồ Châu, nếu như bây giờ không tiến hành làm, thì không biết còn phải đợi đến bao nhiêu năm nữa .. Nếu như muốn nhanh hơn tiến trình thành phố hóa Hồ Châu, thì bắt đầu từ mảnh đất này là một rất tốt để đột phá, hơn nữa còn là hiệu quả chiến tích đầu tiên, mấu chốt trước mắt là có thể thông qua làm kinh tế mảnh đất này để giảm bớt quẫn cảnh tài chính thành phố Hồ Châu.
Thế nhưng mà mấy ngày hôm trước lại phát sinh ra sự kiện tại cái xí nghiệp may này, lại làm cho rất nhiều người thấy vấn đề này không phải là nhỏ, cứ cho rằng Hà Đại Khuê không còn có chỗ dựa, thì cái xí nghiệp may này dễ giải quyết, nhưng hoàn toàn khác biệt, công nhân viên chức cái xí nghiệp may này vì bảo hộ lợi ích của mình cho nên quyết tâm chẳng những không có tiêu tán, trái lại càng thêm cấp bách rồi.
Nghe nói Đinh Trường Sinh cũng có mặt ở chỗ đó lúc xảy ra sự kiện, thằng này này thật sự là chỗ nào cũng có mặt a, ngươi đã ưa thích trộn đều sự tình như vậy, thì ta sẽ để cho ngươi trộn thêm nhiều vào, nghĩ tới đây , La Bàn Hạ liền gọi điện thoại cho con gái La Gia Nghi của mình… -Cái gì? Gọi Đinh Trường Sinh đến nhà ăn cơm, tại sao cha không gọi, thằng này bây giờ trâu bò vô cùng, thấy người lỗ mũi đều vểnh lên trời, con không gọi hắn đâu, cha thích ai thì gọi người đó đi.
La Gia Nghi nói ra.
-Ha ha….cha chỉ mới nói một câu, thì con đã nói nhiều như vậy, nếu cha gọi là hắn, thì cái đuôi của hắn còn vểnh lên đến đâu nữa, bây giờ đến cùng con có gọi cho hắn hay không?
La Bàn Hạ hỏi.
-Thôi được rồi… coi như con thiếu nợ cha, để con gọi, được chưa?
La Gia Nghi bất đắc dĩ nói .
La Bàn Hạ cười híp mắt rồi cúp điện thoại, sau đó mở cửa nói với Trương Hòa Trần:
-Tiểu Trương, cô mời thư ký trưởng tới đây, tôi có việc muốn thương lượng với hắn.
-Vâng…tôi đi ngay.
Trương Hòa Trần nói ra, tiếng giày giày cao gót vang lên hướng phòng làm việc của Đào Thành Quân đi đến . Ngày trước lúc Đinh Trường Sinh đem Trương Hòa Trần đề cử tới nơi này, thật sự là thật không ngờ nàng lại vùi sâu ở đây như vậy, đến bây giờ đã có tác dụng, hơn nữa lấy mối quan hệ của Trương Hòa Trần cùng với Đinh Trường Sinh, thì trong văn phòng thành ủy có điểm bí mật gì có thể dấu diếm được Đinh Trường Sinh đây này?
…………………………………………………………………………………….
-Ai ui…. bí thư.. có phải lại có trà ngon nên kêu tôi tới, nhưng thời điểm giờ này không phải là lúc uống trà, sắp đến giờ ăn cơm rồi, uống vào thì cào ruột lắm đấy..
Đào Thành Quân bước vào tư phòng làm việc của Bàn Hạ nói đùa. .
-Há, vậy thì tốt, tiểu Trương rót cho bthư ký trưởng ly nước lọc đi..
-Này…này… bí thư, nói giỡn mà lại tưởng thật vậy. Đào Thành Quân cười khổ nói .
Tiểu Trương thật sự rót cho Đào Thành Quân một ly nước lọc, Trương Hòa Trần sau khi rời khỏi, lúc sắp sửa đóng cửa lại, thì nghe được La Bàn Hạ nói một câu:
-Thư ký trưởng, tôi gặp ông là muốn thương lượng với ông về vấn đề của phát Đinh Trường Sinh .
Trương Hòa Trần mặc dù là đã đóng cửa lại rồi, nàng vừa nghe là vấn đề của Đinh Trường Sinh, thì tưởng rằng Đinh Trường Sinh lại xảy ra chuyện gì, lập tức đem giày cao gót cởi ra, sau đó lặng lẽ đem lỗ tai dính vào ở bên trên cửa phòng.